Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 234: NHÂN TÂM BẤT CỔ

Cách thời điểm từ thành phố Thường Bình về, cũng đã gần hơn hai mươi ngày rồi. Khi đó Hoàng San San bị lão gia nhà họ Hứa chửi suýt thành huyết sát!

Đấy cũng là lần đầu tiên tôi dùng thuật pháp khác của Âm sinh cửu thuật, lấy bò già tiễn âm, tiễn con trai của Hứa Đức Sưởng đi đầu thai.

Lúc đó khi chôn Hoàng San San, cũng suýt nữa thì táng vào huyệt Bạch Hổ trộm xác. Cuối cùng là hạ táng ở núi Sửu bên cạnh, mới hóa giải được phiền phức của huyết sát.

Bây giờ nghĩ lại, ban đầu mối trắng bò ra cướp xác, Hoàng San San chắc chắn là hung hãn hơn so với huyết sát trong tưởng tượng của tôi, cũng may là không để chúng thành công! Đây cũng coi như tôi và Lưu Văn Tam may mắn.

Ngoài ra, đem Hoàng San San táng vào chân núi của núi Sửu, cũng là bởi sự lý giải của tôi đối với Trạch kinh chưa đủ thông suốt.

Núi Sửu đó chắc là Chi long mạch, táng ở huyệt vị của Chi mạch mới là lựa chọn tốt nhất.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ đến xuất thần, thì Hà Thái Nhi lại hỏi tôi một câu, người gọi điện thoại cho tôi là ai.

Giải thích đơn giản đôi câu xong, Hà Thái Nhi mới gật gật đầu, nói bà ta phải về nấu cơm trưa cho tôi, đợi đến trưa mới quay lại.

Bảo tôi đừng có ra khỏi viện, càng tuyệt đối không được làm bừa, cũng đừng có mù quáng giúp những chuyện không giúp được, tất cả phải lựa sức mà làm.

Tôi cảm kích gật gật đầu, nói tôi biết chuyện gì mới là quan trọng, sẽ không làm bừa đâu.

Hà Thái Nhi nghe vậy mới thở phào một tiếng, rời khỏi phòng bệnh. Tôi lại đọc sách gần nửa tiếng, phòng bệnh mới có tiếng gõ cửa.

Nói một câu mời vào, người đẩy cửa bước vào, chính là Hứa Đức Sưởng!

Hứa Đức Sưởng mặc một bộ vest thẳng thớm, mặt mày còn có vài phần hồng hào. Gương mặt cương nghị nhìn càng có tinh thần, vết sẹo trên mặt kia trông cũng chẳng còn nanh ác như trước nữa.

Tôi nhìn chằm chằm tướng mặt của Hứa Đức Sưởng, trong lòng đột nhiên có chút cảm thán.

Núi Sửu táng Hoàng San San vào xong, đích thực đã khiến nhà họ Hứa hưng vượng!

Cung tiền tài của Hứa Đức Sưởng căng tròn trơn nhẵn, xương mũi cao thẳng, thậm chí đầu mũi còn có nốt ruồi son, đây là biểu hiện của việc tiền tài đầy tràn cả ra ngoài. Lông mày xuôi dài thẳng đến tận đuôi mắt, thậm chí còn có tướng mày rủ, đây cũng là dấu hiệu sẽ trường thọ.

Núi Sửu táng xác, quả nhiên là nhánh nào cũng phát đạt, nhân hưng tài vượng, phúc thọ song toàn.

Còn tôi cũng có vài phần than thở, sợ rằng trong nhà họ Hứa, cũng chỉ có Hứa Đức Sưởng là chân thành với Hoàng San San, những người khác đích thực không xứng.

Cũng may Hứa Đức Sưởng là gia chủ của nhà họ Hứa, sau này nhà họ Hứa sẽ hoàn toàn là của hắn. Nếu không, Hoàng San San bảo hộ để phúc cho nhà họ Hứa, mà nhà họ Hứa lại chửi rủa cô ta, thì đúng là không đáng.

“Siiiii!” Trong mắt Hứa Đức Sưởng đầy vẻ kinh ngạc, vội vã bước tới bên giường: “La tiên sinh, hóa ra cậu bị thương nặng đến mức này. Thế này mà còn coi như không có gì đáng ngại à?”

Tôi cười cười, nói không chết, có thể khỏe lại, thì đích thực là không có gì đáng ngại.

Hứa Đức Sưởng thở dài một tiếng, nói tôi đúng là cao nhân, dường như đến sinh tử cũng nhìn thấu suốt rồi.

Tôi cũng chẳng giải thích gì nhiều, nhìn thấu sinh tử? Sợ rằng chỉ có ông nội tôi là nhìn thấu.

“Hứa gia chủ, anh không cần lo lắng nhiều cho tôi, tôi đích thực luôn quan tâm đến chuyện của vợ anh, rốt cục là như thế nào? Làm sao mà làm rõ được vậy?” Tôi trầm giọng mở miệng, nói thẳng vào vấn đề chính.

Hứa Đức Sưởng im lặng một lát, gương mặt có vài phần đắng chát.

“Ban đầu chẳng phải tôi báo cảnh sát, cho người đến bắt em gái tôi đi sao? Cũng nói ra những điểm nghi ngờ nó.”

Tôi gật gật đầu, khi đó cũng nhớ rất rõ, lúc Hứa Đức Sưởng về nhà, Hứa lão thái gia cầm gậy đứng ở cổng chờ hắn, đại để là cảm thấy Hứa Đức Sưởng điên rồi, không màng tình nghĩa anh em, còn để cho em gái bị bắt.

Hứa Đức Sưởng cũng không ngừng nghỉ, tiếp tục nói: “Cảnh sát hỏi cung ra, em gái tôi cũng khai rồi. San San là do nó và thằng Lý Vĩnh Huy đó cùng hại chết. Còn Lý Vĩnh Huy, thì là chết trong tay nó và San San.”

Tôi nhíu chặt đầu mày, nói: “Như vậy thì không đúng rồi, Hoàng San San bị Lý Vĩnh Huy và em gái anh Hứa Nhiễm hại chết, nhưng Lý Vĩnh Huy lại bị Hoàng San San và em gái anh hại chết? Lúc đó người chết là ai, hại người kiểu gì?”

Hứa Đức Sương trầm mặc một hồi, rồi mới nói: “Chuyện này, e rằng là trùng hợp, cũng là báo ứng xác đáng.”

“Ban đầu Lý Vĩnh Huy điên cuồng theo đuổi em gái tôi, bám riết lấy nó, cuối cùng tuy rằng nghỉ không phép rồi bỏ việc, nhưng vẫn chưa từng bỏ cuộc, thậm chí còn uy hiếp em gái tôi, nếu như không qua lại với gã, gã sẽ cưỡng hiếp nó! Cùng lắm thì ngồi tù ba năm, ra ngoài vẫn cứ đi tìm nó! Để nó cả đời cũng không thoát khỏi nỗi ám ảnh này được!”

“Còn thái độ của em gái tôi với San San cũng giống như bố mẹ tôi, đều muốn tôi với cô ấy ly hôn, em gái tôi bèn nảy sinh ác niệm, bảo Lý Vĩnh Huy hại chết San San, thì nó sẽ đồng ý qua lại với Lý Vĩnh Huy!”

“Sau đó nó tìm cái cớ, lừa San San ra khỏi nhà, đưa cô ấy tới bên bờ sông Dương.”

Lúc nói đến đây, tròng mắt của Hứa Đức Sưởng có hơi đỏ lên, rõ ràng lại bắt đầu nước mắt lưng tròng.

Đối với một người đàn ông mà nói, thì thà đổ máu chứ không rơi lệ.

Nhưng sự việc động chạm đến chỗ đau, nỗi đau rơi nước mắt, sợ là còn đau hơn so với đổ máu.

Huống chi là việc em gái ruột của mình, hại chết người vợ đã sắp lâm bồn?

Tôi khó khăn sờ lấy một hộp giấy ăn ở đầu giường, đưa cho Hứa Đức Sưởng, cũng không ngắt lời của hắn.

Hứa Đức Sưởng lau nước mắt đi, rồi mới tiếp tục nói nốt phần còn lại.

“Theo như những gì em gái tôi tường thuật lại với phía cảnh sát, sau khi đến bên bờ sông Dương, Lý Vĩnh Huy liền bước ra, tháo bỏ chi giả của San San, rồi ném cùng với nạng của cô ấy xuống dưới sông, sau đó lại dùng bè tre đã chuẩn bị sẵn từ trước, đem cô ấy vứt xuống giữa sông Dương để dìm chết.”

“Lúc San San rơi xuống, thì cứ sống chết kéo lấy Lý Vĩnh Huy, hai người cùng rơi xuống dưới. Cô ấy luôn đem theo người một con dao găm mà tôi tặng, lại thừa lúc loạn đâm một dao vào ngực của Lý Vĩnh Huy.”

“Sau khi Lý Vĩnh Huy bị thương, vừa bóp cổ cô ấy, vừa muốn lên bờ, mới bơi đến vị trí gần giáp bờ, thì em gái tôi liền dùng sào tre đẩy gã ra ngoài lại!”

“Lúc đó em gái tôi cũng đã có ác ý, nó hoàn toàn không muốn qua lại với Lý Vĩnh Huy, chỉ là lợi dụng gã mà thôi.”

“Nếu như Lý Vĩnh Huy bị chết chìm rồi! Thì sẽ xong hết, sau này nó sẽ không còn bị người ta đeo bám nữa!”

“Sau đó đích thực là San San và Lý Vĩnh Huy đều đã mất mạng, không giãy giụa nữa, nó mới bỏ chạy, hơn nữa còn vào trong nội thành, cả một tháng đó đều không về nhà.”

“Nó cũng bảo là nghe nói chúng tôi vớt xác San San cùng với xác của Lý Vĩnh Huy lên, vì vậy có chút sợ hãi, nên mới về lại trong nhà.” Nói đến đây, Hứa Đức Sưởng đã dùng hết nửa gói giấy, tròng mắt hắn đã hoàn toàn đỏ quạch.

Tim tôi cũng đập thình thịch cả lên.

Đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó, có người ở ngoài phòng nhìn trộm tôi, cuối cùng còn phóng hỏa đốt phòng tôi, muốn đốt bỏ âm thai!

Vậy người đó chính là Hứa Nhiễm?

Cô ta e rằng không phải là biết Hoàng San San được vớt lên xong mới quay về. Bởi vì ở ngoài cửa phòng, còn có loại cỏ nước mọc bên bờ sông Dương!

Ngoài cô ta ra, cũng chẳng còn ai có khả năng muốn đốt bỏ âm thai!

Cô ta căn bản không hề vào nội thành thành phố Thường Bình, bởi vì cô ta lo sợ, lo sợ chuyện này sẽ bị phát giác, vậy nên một thời gian dài đều thủ ở bên bờ sông Dương, cô ta cũng nhìn thấy chúng tôi tới! Vậy nên mới về nhà! Trong nháy mắt, tôi đã nghĩ thông suốt những điểm này!

Chỉ có điều, tôi không nói lại với Hứa Đức Sưởng nữa.

Chuyện này đã có kết quả từ lâu rồi, không cần thiết phải nói ra, để khiến hắn lại đau lòng thêm lần nữa.

Nhưng tôi cũng nhớ lại một chuyện.

Chuyện này tôi vẫn cứ nén dưới đáy lòng, không hề quên.

Lúc đó bên bờ sông Dương, khi tôi đỡ âm linh cho Hoàng San San, bên bờ còn có một người đàn bà vác bụng lên trên bờ.

Cô ta liên tục ở phía sau nhìn trộm tôi đỡ âm linh!

[Giải thích từ dịch giả]

‘Nhân tâm bất cổ’ : Là một thành ngữ của TQ, ý chỉ cái tâm của con người hiện tại đã mất đi sự thuần phác trung hậu của người thời cổ, chỉ còn lại sự gian ác, giả tạo, cay nghiệt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận