Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 654: VÀO THÔN

Nguyên nhân Trần mù bảo Lưu Văn Tam hưng phấn, đương nhiên là nói về thứ ở dưới nước.

Nhưng đối với chúng tôi mà nói, đây không phải là tin tức tốt lành gì cả, người đi lối người, quỷ đi đường quỷ, trời tối đường trơn, nước sâu nguy hiểm.

Tôi và Trần mù xuống nước đều chẳng có cách gì, càng không cần nhắc đến Trương Nhĩ.

Hơn nữa còn có một rắc rối nữa là, thứ nước này là từ trên núi Tiểu Liễu ở sau thôn chảy xuống, đầu nguồn chính là Khai kim thành Hà, là chỗ có xác chết Lý Âm Dương, sau khi chảy xuống sông Tiểu Liễu xong, thì hình thành Minh đường của núi Tiểu Liễu, từ phía bên phải bao bọc cả cái thôn Tiểu Liễu.

Phía bên phải thôn Tiểu Liễu hoàn toàn không có đường có thể vào thôn, còn về phía bên trái mà dòng chảy sông Tiểu Liễu kinh qua, thì đi qua căn nhà một gian lần đó của lão góa, rồi chảy mãi cho đến bãi lau Liễu của thôn Liễu Hà...

Cũng có nghĩa là, phía bên trái cũng chẳng có đường, cả cái thôn Tiểu Liễu kỳ thực đều bị bịt kín lại rồi.

Nếu như đây là thủ đoạn của Viên Hóa Thiệu, thì sợ rằng y lúc này đã vào trong thôn, đang lên núi, hoặc là đối phó với Lý Âm Dương rồi.

Nếu đây là thủ đoạn của Lý Âm Dương, vậy thì rắc rối này cũng cực kỳ không nhỏ...

Dương Thanh Sơn là một Phong thủy sư biết Đạo pháp, nói không chừng đạo pháp của hắn cũng tương tự với Liễu Dục Chú, coi như là một Phong thủy tiên sinh có bản lĩnh Xuất đạo, càng là thứ Thanh thi lợi hại nhất trong số xác sát bạch hắc huyết thanh.

Nhưng Lý Âm Dương thì lại là Âm dương tiên sinh Xuất hắc, càng là xác vũ hóa đỉnh cấp trong các loại xác...

Nếu như không phải tôi lấy mất Thi đan, thì chúng tôi chắc chắn không dám đến đối phó với ông ta.

Bất luận là thủ đoạn của ai, chúng tôi đều bắt buộc phải nhanh chóng lên núi mới được...

“Thuận theo con sông này, đi mé bên kia cũng có thể lên núi Tiểu Liễu, chỉ là không vào được trong thôn, cố nhanh lên núi.” Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi mở miệng nói.

Nhưng Liễu Dục Chú lại lắc lắc đầu nói: “Không, phải vào thôn.”

“....” Đầu mày tôi nhíu chặt lại nói: “Bây giờ tình tình thế này, tốt nhất là đừng vào thôn, tuy rằng đường thôn tôi thuộc, nhưng tôi cảm giác, trong thôn chắc chắn sẽ không đơn giản... Sông Tiểu Liễu biến thành thế này, cái thôn này e rằng là nơi dụ cá vào lưới. Chúng ta đi phía ngoài...”

Liễu Dục Chú vẫn cứ lắc lắc đầu, gã lại nói một câu: “Cậu không nghe thấy à? Có người đang cầu cứu một cách rất đau khổ.”

Câu nói này của gã đích thực khiến tôi ngẩn ra.

Nói thật, tôi chẳng nghe thấy gì hết, ngoài tiếng Liễu Dục Chú nói với tôi, tiếng gió, tiếng nước chảy ra, làm gì còn có tiếng người cầu cứu nào.

Liễu Dục Chú giơ ngón tay lên chỉ vào trong thôn, gã nói: “Trong thôn còn có người sống, tuy không nhiều nữa, nhưng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết.”

“Con sông này tràn ngập oán khí, oán khí toàn bộ đều chảy ngược lại vào trong thôn, thời gian chắc là không dài, sợ rằng cũng vừa mới hình thành chưa lâu, rất có khả năng chỉ có thời gian một hai ngày, nhưng người bình thường trong thôn chắc là sắp chống chọi đến cực hạn rồi.”

Tôi im lặng không nói.

Dưới sự xúi giục của lão già trộm thọ, Thích lão gia hại chết tuyệt đại bộ phận người của thôn Tiểu Liễu, những người đó đều hoặc là có thù oán với tôi, hoặc là oán hận tôi, thậm chí có cả người dạng như trưởng thôn, không chống lại được sức hấp dẫn của tiền tài, bị bọn chúng lừa bịp hại chết, cũng có người như hai vợ chồng già nhà họ Trương, bị cưỡng ép giữ lại rồi hại mạng.

Những người dân thôn cuối cùng còn sống sót chạy thoát kia, bèn là không có thù oán với tôi, cho dù Thích lão gia đưa ra không ít tiền, bọn họ đều đứng một bên bàng quan, số lượng những người này tuyệt đối không nhiều, thậm chí hôm đó lúc rời khỏi thôn, tôi cũng nhìn thấy có người đang chuyển nhà rời khỏi thôn...

Thôn Tiểu Liễu từ trong bản chất đã toát ra một luồng tử khí.

Nhưng tôi không ngờ rằng, hóa ra lại còn có người chưa rời đi...

Nghĩ lại một chút, thì cũng chẳng phải mỗi người đều có bản lĩnh nói rời khỏi thôn làng đã sinh sống cả một đời, là có thể nhấc chân lên đi ngay.

Ngoài những nhà con cái đã sớm thành đạt ở trong thành phố, chỉ để người già ở trong thôn dưỡng lão ra.

Những người dựa vào việc trồng trọt để sống qua ngày, hoặc con cái đều chỉ là dân thôn bình thường chẳng có bản lĩnh gì, thì lấy cái gì để rời đi?

Những người này hoàn toàn không thù không oán với tôi, để bọn họ chết ở đây... Không chỉ là không nhẫn tâm, mà còn càng là sẽ có báo ứng.

Nghĩ đến đây, tôi còn nhớ ra một chuyện, lập tức liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Trâu Vi Dân.

Thời gian này bận suốt, tôi cũng quên cả việc đi thăm Trần Tiểu Bàn, cũng chẳng biết nó bây giờ thế nào rồi.

Lần đó tôi từng dặn dò Trâu Vi Dân, đưa Trần Tiểu Bàn đi, động viên an ủi tử tế.

Mấy giây sau, điện thoại được bắt máy.

“La tiên sinh? Có chuyện gì à?” Giọng của Trâu Vi Dân truyền lại.

“Trâu cảnh quan, Tiểu Bàn vẫn ở Cục Công an các anh à?” Tôi trực tiếp hỏi luôn.

“Trần Tiểu Bàn...” Trâu Vi Dân thở dài một tiếng, nói: “Ban đầu đưa cậu ta về, để bác sĩ tâm lý khai thông hai ngày, cứ đợi cậu qua suốt, có điều cậu cũng chẳng qua, tôi nghĩ là cậu chắc chắn có việc quan trọng nên không tìm cậu, trưa hôm qua Trần Tiểu Bàn đi rồi, đem theo xác chết của bố mẹ cậu ta về thôn an táng, chúng tôi xuất cho một món chi phí an táng.”

Mặt tôi biến sắc, không lên tiếng ừ hữ gì.

“La tiên sinh? Cậu sao không nói gì thế? Đúng rồi, điện thoại của Trần Tiểu Bàn là vật chứng, chúng tôi giữ lại rồi, đổi cho cậu ta một cái điện thoại khác, tôi đưa số của cậu ta cho cậu?”

“Gửi tin nhắn cho tôi.” Nói xong, tôi liền cúp điện thoại luôn.

Lúc này Liễu Dục Chú lại mở miệng nói: “Tôi đưa bọn họ vào thôn, cứu người trong thôn, ba người các cậu vòng phía sau lên núi, La Thập Lục, đơn giản trụ một lúc chắc có thể làm được chứ? Cậu bây giờ nói với tôi một chút xem sau khi vào thôn đi đường nào có thể lên núi, đại khái ở vị trí nào trên núi, tôi cố gắng nhanh tới tập hợp với các cậu.”

Tôi không trả lời Liễu Dục Chú, mà gọi tới số điện thoại mà Trâu Vi Dân vừa nhắn cho tôi.

Chỉ có điều căn bản không gọi được, trực tiếp nhắc nằm ngoài vùng phủ sóng luôn.

“Sợ là không được, chúng ta phải cùng vào thôn rồi.” Tôi khàn giọng mở miệng.

Liễu Dục Chú nhíu mày lắc đầu: “Tiên sinh xem phong thủy, không phải là đạo sĩ đánh quỷ, tôi nói phải cứu người, thì tôi sẽ cứu người, cậu vừa nãy đang hỏi người đúng không, cũng có người cậu cần cứu ở trong thôn? Cậu có thể yên tâm mỗi một người còn sống tôi đều sẽ đưa ra ngoài.”

“Không giống nhau.” Tôi gắng gượng cười cười.

Đối với Trần Tiểu Bàn, kỳ thực trong lòng tôi có không ít cảm giác áy náy hổ thẹn.

Huống hồ binh chia hai đường tuyệt đối không được, nhỡ mà xảy ra biến cố gì, bất cứ một bên nào có chuyện, đều sẽ là tổn thất không thể cứu vãn được.

Lúc này, Trương Nhĩ cũng mở miệng nói: “Binh chia hai đường đích thực không được, tôi đã xem qua nước ở đây, và cả gió ở phía ngoài, chắc là thứ ở trong mộ ra ngoài rồi, chứ không phải là người ở bên ngoài tới.” Câu nói này của Trương Nhĩ tôi nghe thấy rất rõ ràng.

Lão đã đoán chắc, là Lý Âm Dương từ trong mồ ra ngoài rồi? Hơn nữa Viên Hóa Thiệu còn chưa tới?

Nhưng lão làm sao mà xác định được, thì tôi lại không biết....

Liễu Dục Chú có vẻ nghĩ ngợi, có điều gã cũng không tiếp tục ngăn cản, mà giơ tay lên, làm một động tác tay, nói: “Đi kiếm ít gỗ về đây, bắc một cây cầu tạm, tôi vẽ phù trấn tà.”

Nói xong Liễu Dục Chú lại nhìn sang tôi, nói: “La Thập Lục, cậu còn chưa nói, Áp trấn thần chú là do ai chạm khắc, là cậu à?!”

Câu này của gã hỏi quá đột ngột, quá thẳng thừng, lập tức khiến trán tôi túa mồ hôi.

Còn gã thì vẫn ánh mắt sáng rực nhìn tôi.

Cái ánh mắt đó, có một thứ cảm giác khiến tôi không nói ra được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận