Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 340: XÁC GIỮ CÂY

“.......”

Tim tôi đập thình thịch, suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ, quẹt bỏ mồ hôi lạnh trên trán.

Cười khổ một tiếng, trạng thái tâm lý của tôi không hề bình ổn, không có Lưu Văn Tam với Trần mù, vẫn cứ có một thứ cảm giác thần hồn nát thần tính.

Hít sâu, thở mạnh, để tâm trạng trấn tĩnh lại.

Rồi tôi mới tiếp tục đi vào sâu trong rừng.

Cành gãy lá rụng dưới chân bị dẫm lên, phát ra tiếng gãy lắc rắc.

Đại khái đi phải tận mấy phút, cũng chẳng biết đã đến giữa vạt rừng liễu chưa.

Trong tầm mắt xuất hiện một cái cây.

Cây liễu đó không hề lớn, đại khái cũng chỉ to hơn đùi người một chút.

Nửa thân cây cháy xém đen xì cả mảng, nửa còn lại có hơi cháy xém, có điều vẫn sinh trưởng bình thường.

Cành lá bên trên còn um tùm khác thường, hơi hướm rõ ràng khác với những cây khác.

Mặt tôi mừng rỡ, đây chính là cái cây liễu Lôi kích mộc kia rồi.

Đang định lên trước, kết quả bên tai lại có thứ cảm giác tê ngứa ban nãy, giống như bị cành liễu quét qua vậy, còn hơi có cảm giác đau nhói.

Tôi cũng không kích động rút đao chém thẳng như ban nãy nữa, mà thuận tay vỗ một phát.

Kết quả là lại vỗ dính một thứ lông lá xồm xoàm.

Đồng thời một cơn đau nhói từ ngón tay truyền lại!

Tôi xuýt xoa một tiếng, hít ngược một luồng khí lạnh vào.

Vụt quay đầu lại, ở trên bả vai tôi, có một con ly miêu nằm bò, móng vuốt sắc nhọn đang ôm lấy bàn tay tôi!

Nó không phải loại lông toàn thân đều là màu trắng, cũng chẳng phải là thuần đen.

Lưng đen, xuống phía dưới bụng và chân, thì chuyển dần thành trắng.

Mõm và lông mày có một vòng là màu trắng, trên mặt thì là màu đen xì, hai cái tai dựng đứng, cũng là màu đen lốm đốm trắng.

Hai con mắt, đang láo liên nhìn tôi.

Da đầu tôi tê rần, vụt rút tay ra.

Đột ngột, nó dùng sức cắn mạnh một miếng vào ngón tay tôi, cảm giác đau buốt khiến tôi hự lên một tiếng.

Nó lập tức liền từ trên vai tôi nhảy xuống.

Tay phải tôi nắm lấy trảm quỷ đao, bổ mạnh một phát về phía nó!

Một tiếng kêu thảm thiết, một cái đuôi đen xì bắn đầy máu tươi rớt xuống.

Cái con ly miêu hoa màu đen lẫn trắng kia rúc vào trong rừng, không thấy tung tích đâu nữa...

Huyệt thái dương của tôi không ngừng co giật, trên người cũng đều ướt đẫm mồ hôi.

Cúi đầu nhìn xuống ngón tay một cái, mấy cái vết răng bê bết máu.

Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng cái kiểu đau này đúng là buốt tới tận tim, khiến tôi nhớ đến cái cảm giác bị mảnh thủy tinh cắm vào đầu ngón tay lần trước...

Mò một tờ giấy ra lau bỏ máu, xong băng vết thương lại, rồi mới cúi đầu xuống nhìn cái đuôi ly miêu kia.

Lòng tôi hơi trầm xuống, vết thương này coi như nhắc nhở tôi, chớ đừng thả lỏng....

Nếu như ban nãy tôi cảnh giác y như lúc mới vào rừng, quay đầu chém luôn một đao, thì làm gì bị thương.

Có điều con ly miêu này, cũng chẳng sung sướng gì.

Nó cũng còn kém xa so với con ly miêu già trắng mà trước đây tôi và Lưu Văn Tam gặp.

Không dám lề mề thêm nữa, tôi vội vàng bước đến phía trước cái cây liễu Lôi kích mộc kia, nắm chặt lấy trảm quỷ đao, chém mạnh một phát vào phần gốc sát đất của cái cây!

Tay bị rung đến mức hơi có chút đau, đặc biệt là vị trí vết thương lại càng đau hơn.

Tôi nén đau, tiếp tục chặt cây.

Nhánh cây rung lắc phát ra âm thanh xào xạc.

Mắt nhìn đã chặt tận mấy đao rồi, mà vết chặt vẫn chẳng to mấy, xem chừng chặt nó phải mất rất nhiều công sức.

Đột nhiên cái chuông trên đầu trảm quỷ đao, kêu leng keng một phát!

Thứ âm thanh này quá giòn giã, khiến tôi vụt dừng lại.

Bà cụ Hà nói rất rõ ràng.

Trảm quỷ đao buộc Chuông kinh hồn, vong khách xuất hiện chuông mới kêu!

Có thứ mò ra rồi!?

Trong chớp mắt tôi đã nghĩ đến, liền định cảnh giác nhìn xung quanh.

Thì bất thình linh một giọng nói, đột nhiên nổ bung bên tai!

“Cây này, là để dành cho cháu tao, cút ra ngay, ai cho mày chặt!”

Vù một tiếng xé gió, tốc độ quá nhanh, còn chưa đợi tôi phản ứng lại, trên mặt tôi đã ăn gọn một cái tát!

Tôi bị đánh đến lảo đảo lùi ra sau, trên mặt đau rát, đầu óc cũng quay cuồng, cổ suýt nữa thì gãy luôn rồi.

Bịch bịch bịch lùi ra sau tận mấy bước, lắc lắc đầu, mắt cũng hơi thấy tối sầm.

Tầm nhìn khó khăn lắm mới thấy rõ, tôi mới nhìn thấy ở bên cạnh cái cây liễu kia, chỗ vị trí cách tầm khoảng một mét, có một ông già đang đứng.

Ông già thân người khòm khòm, da bọc xương, mặc một bộ quần áo vừa cũ bẩn vừa rách nát.

Tóc trên đỉnh đầu khô quắt cháy đen, giống như từng bị lửa đốt cháy vậy.

Bộ quần áo bẩn thỉu trên người, cũng có vết tích bị đốt cháy.

Mặt ông già thì càng rợn người hơn, nổi đầy vết vằn màu tím đỏ, giống như rễ cây ấy, dày đặc chi chít, vô cùng ghê rợn.

Đôi con ngươi ánh màu trắng, không phải giống như kiểu sinh ra đã mù như của Trần mù, mà càng giống cái kiểu trắng dã của mắt người chết.

Ông già chằm chằm nhìn tôi, không nói một lời.

Nhưng câu nói kia lại khiến lòng tôi hơi kinh.

Để cho cháu nó? Cái thứ quỷ này cũng nhắm đến Lôi kích mộc?

Bà cụ Hà nói rồi, Lôi kích mộc làm thành gậy khóc tang, trên đánh huyết sát, dưới chém ác quỷ, ngang quật người ác.

Cái thứ quỷ quái này có thể chạm vào được sao?

Có câu nói rằng quỷ nói liên tiên, tôi cũng không thể nào nói lý với người chết được.

Nắm chặt lấy trảm quỷ đao, tôi hự lên một tiếng, sải bước lên trước, trực tiếp chém về phía cổ ông già!

Rắc một tiếng vang lên, tay bị lực phản ngược đau cả lên!

Mặt tôi đột ngột biến sắc, tôi làm gì chém trúng ông già đâu, rõ ràng là chém lên trên một cây liễu ở bên cạnh cách cây Lôi kích mộc kia tầm một mét!

Trảm quỷ đao ngập vào đến gần nửa, tôi dốc hết sức lực, mà một phát cũng chẳng rút ngay ra được.

Sau gáy đột nhiên bị đập một cú thật mạnh, tôi lập tức mất thăng bằng, ngã nhào ra phía trước!

Lưỡi dao vừa hay hướng về phía cổ tôi! Da đầu tôi như bung ra, vụt nắm chặt lấy trảm quỷ đao, người chồm sang phía bên cạnh.

Cũng vừa hay mượn luồng lực này, tôi rút trảm quỷ đao ra, lăn ra ngoài tận mấy mét.

Huyệt thái dương liên tục nổi gồ lên, gân xanh cũng không ngừng co giật.

Tôi kinh hãi ngoảnh đầu, ông già kia vẫn đứng ở vị trí cũ... Không hề động đậy...

Ông già chằm chằm nhìn tôi, vẻ âm u trong mắt càng nhiều hơn, đột nhiên nhe răng cười cười, khiến người tôi liên tục toát mồ hôi lạnh.

Đây không phải là tôi sợ hãi ông ta đến chừng nào, gặp bao nhiêu xác chết như thế, tôi làm gì có có chuyện nhát gan như vậy?

Chỉ là thứ mồ hôi lạnh này, đến từ phản ứng bản năng của cơ thể, tôi gần như không thể khống chế được.

Giống như rất nhiều người gặp bóng đè không mở mắt ra không tỉnh dậy được, hay có người vào ở trong hung trạch, ban đêm cứ hay nghe thấy tiếng động, tay châm mềm nhũn, đầu nặng trình trịch vậy.

Đấy đều là do ngoại tà xâm nhập, khiến thân thể sản sinh phản ứng.

Tôi nhanh chóng bò dậy, dùng sức vung vẩy trảm quỷ đao, tiếng chuông va vào nhau giòn giã.

Vốn còn tưởng lúc này sẽ có chút tác dụng, nhưng ông già vẫn chẳng có phản ứng gì.

Lúc này tôi mới phát hiện có chút ít chỗ bất thường...

Ông già này, mặt mày kiểu gì lại có chút quen quen?

Tôi chắc chắn chưa từng nhìn thấy ông ta... Suy nghĩ một lúc, tôi mới phân biệt ra được.

Cái cảm giác mặt ông già này quen quen, đến từ Hà Thái Nhi!

Ông ta tuy gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng trong xương mặt, mắt mũi, đúng thật là có mấy phần giống với Hà Thái Nhi!

“Ông là ai!? Ông có quan hệ gì với Hà Thái Nhi, và cả bà cụ Hà nữa?!” Tôi cũng không ngừng nghỉ, nghĩ đến đây, liền trực tiếp hỏi luôn.

Nên không tránh được giọng khàn khàn, và còn đôi chút không khống chế được sự run rẩy của cơ thể.

Lúc này, ông già đột nhiên cũng rút ra một thứ.

Đấy cũng là một cây gậy gỗ, nhìn lên trông giống như gậy khóc tang, có điều dây lụa trắng ở bên trên lại bị cháy đen xì, chỉ còn lại một ít dây vải quấn ở trên đầu cây gậy.

Ông già vừa giơ tay lên, bộ dạng chuẩn bị đánh tôi.

Tất cả những việc này diễn ra qua nhanh, tôi nói và ông già giơ tay lên, gần như đồng thời phát sinh!

Mà ông ta giơ cây gậy lên, liền cho tôi cùng một thứ cảm giác với lúc lão góa gõ chiêng, thân thể tôi không động đậy được nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận