Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 347: NHẪN SÁT

Tôi hít sâu một hơi, nắm chặt cây gậy khóc tang trong tay, liền định gia nhập vào trận đánh của bọn họ!

Nhưng đúng vào lúc này, lão góa lại đột nhiên vọt lên trên cây liễu.

Bà cụ Hà thu cây gậy khóc tang lại, rồi rút trảm quỷ đao ra, chém thật mạnh một nhát lên trên cây!

Xào xạc!

Một đám cành liễu dây liễu rơi xuống, Lưu Văn Tam cũng tránh sang một bên, thở dốc từng đợt.

Đến cả bà cụ Hà, cũng cảm giác có chút mệt mỏi, bà cụ cũng đang không ngừng thở dốc, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống.

Trảm quỷ đao cũng chống xuống đất, mới có thể miễn cưỡng đỡ lấy thân người.

Lại một tiếng xé gió vù vù, lão góa vụt một phát từ trên tán cây rơi xuống, cái chân cụt đạp mạnh về phía đỉnh đầu bà cụ Hà!

Mặt tôi lập tức biến sắc, điên cuồng lao về phía trước.

Đồng thời tôi cũng đem gậy khóc tang ném thật mạnh về phía lão góa!

Trong chớp mắt, cây gậy đã sắp đánh trúng lão góa!

Lão góa vung bừa tay lên một phát, cái chiêng đồng kia bị hất ra, vừa vặn đập trúng gậy khóc tang, bốp một phát, cây gậy liền rơi xuống, chiêng đồng cũng cắm vào trong lớp bùn đất.

Mắt nhìn giây tiếp theo, lão liền sắp đạp trúng đỉnh đầu của bà cụ Hà.

Cũng vào lúc này, đột nhiên một cái bóng xám, nhanh như chớp tiến gần tới dưới gốc cây liễu!

Bốp!

Mẹ tôi một chưởng đánh trúng phần lưng của lão góa, lão hự lên một tiếng, cả người ở giữa không trung mất khả năng không chế, lăn lộn ngã xuống dưới đất!

Động tác của Lưu Văn Tam cũng nhanh khác thường, lão vừa rủa vừa lao về phía lão góa, một đao chém ngang tới!

Phụp một tiếng! Máu bắn tung tóe!

Cái chân còn nguyên vẹn kia của lão góa, lập tức đứt lìa khỏi người, bay cao lên trên không.

Tiếng la hét đau đớn gần như khiến người ta điếc tai!

Mẹ tôi cũng chỉ đánh một chưởng đó.

Giống như là sợi rơm cuối cùng đè bẹp lạc đà! Khiến lão góa trúng chiêu!

Bà cụ Hà sải bước cái chân bó, cũng đuổi theo về phía lão góa.

Trong lúc la hét, lão góa rơi xuống đất, nhưng lão không ngã lăn ra, cái cọc gỗ buộc ở cái chân gãy của lão sau khi tiếp xúc với mặt đất, liền đạp mạnh một phát, rồi tháo chạy về phía trước!

Cái chân bị Lưu Văn Tam chém đứt kia, chỗ gốc đùi vẫn đang điên cuồng phun máu.

Lão góa một tay ấn chặt lấy vị trí vết thương, nhảy càng mạnh, tốc độ tháo chạy ngược lại càng nhanh hơn!

Đổi thành người bình thường, đã đau đến ngất đi từ sớm rồi, làm gì còn khả năng hành động nữa.

Mắt nhìn lão góa đã sắp tiếp cận với nước sông của bãi lau Liễu!

Lập tức tôi liền phản ứng lại, gầm lớn một tiếng: “Lão định chạy!”

Tốc độ của bà cụ Hà tuy nhanh, những rõ ràng đã tụt lại sau quá nhiều.

Tốc độ của Lưu Văn Tam còn chẳng đuổi kịp bà cụ Hà.

Lão góa đã tháo chạy đến mép của bãi lau Liễu.

Lão nghiêng đầu, gằn giọng hét một câu: “La Thập Lục, Lưu Văn Tam, còn cả mày nữa mụ già chết tiệt, non xanh không đổi nước biếc chảy dài*, lần sau, tao sẽ cho chúng mày...” Lão góa còn chưa dứt lời, mặt đã đột ngột biến sắc!

Vụt giơ tay lên chắn ra phía trước mặt, thân người cũng làm động tác định nhảy xuống dưới nước.

Chỉ nghe phụp một tiếng khẽ vang lên.

Một con dao găm sáng loáng đã bay tới!

Trong chớp mắt bèn đâm xuyên qua bàn tay lão góa, lão lúc này không còn chiêng đồng, cũng chẳng có đồ nghề gì khác, chỉ dựa vào da thịt, làm sao có thể chắn nổi lưỡi dao?

Lực phi của dao găm không hề giảm, tiếp tục đâm thẳng vào trong huyệt thái dương của lão góa!

Thân người lão góa cứng đờ lại, giọng nói cũng đột ngột tắt đi.

Rầm một tiếng, bèn cứ thể ngã thẳng xuống mặt nước của bãi lau Liễu!

Bọt nước bắn lên tung tóe, đồng thời cũng văng ra không ít máu tươi.

Ánh trăng lạnh băng rót xuống, cảnh tượng này trông cũng đầy lạnh lẽo và đẫm máu.

Dưới gốc cây liễu, mẹ tôi vẫn giữ nguyên động tác ném con dao găm ra.

Còn lão góa cho dù bản lĩnh ngang tàng, đối mặt với đòn đánh đột ngột này, vẫn không có năng lực phản kháng, chết ngay tại chỗ!

“Xác chết của nó không được để lâu, cũng không được ở lâu dưới nước, nếu không tất sẽ xác biến!”

“Văn Tam, xuống vớt nó lên!”

Động tác của bà cụ Hà không dừng lại, rất nhanh bèn đã đuổi theo tới bên bờ sông.

Lưu Văn Tam cũng không dừng lại, sau khi đến bên bờ sông, bèn lập tức nhảy thẳng xuống dưới bãi lau Liễu.

Chân tôi vẫn còn có chút cảm giác tê dại, cũng bước nhanh về phía bãi lau Liễu.

Trong chốc lát, mẹ tôi đã biến mất không thấy đâu nữa...

Khoảng tầm một hai phút sau, tôi và Hà Thái Nhi cũng đến cạnh bãi lau Liễu, bởi vì nguyên nhân đêm tối mà màu nước sông rất sẫm, lẫn với máu tươi, trông càng rợn người.

Mặt nước không ngừng gợn sóng, Lưu Văn Tam cũng mãi chưa thấy lên...

Mặt Hà Thái Nhi rất bất an, trong lòng tôi cũng trở nên bức bối và bất an, chỉ mới có tý thời gian như thế, lão góa chẳng lẽ đã bật xác rồi?

Lão còn sống đã hung hãn như vậy, nếu mà lão bật xác, sợ là còn ghê gớm hơn thằng điên nhà họ Vương.

Lúc này hồi người lại, tôi cũng nghĩ rõ ràng rồi.

Thằng điên nhà họ Vương chưa hề dùng hết toàn lực, không biết tại sao vẫn còn giữ chiêu.

Gã hóa ra là huyết sát, cũng chẳng biết có phải là xác sống hay không.

Nếu như trước khi tôi dùng la bàn nhái hoặc lôi sát thuật ra, gã đã dùng toàn lực đối phó tôi, thì tôi căn bản không có cơ hội.

Gã e rằng cũng chẳng yếu hơn lão góa.

Cũng may lúc trước chúng tôi tách bọn chúng ra, nếu không bọn chúng mà kết hợp lại với nhau, thì đúng là không biết kết quả sẽ thế nào.

Chung quy bất luận ra sao, chắc chắn cũng không thể để lão góa bật xác được.

Trong lúc sốt ruột, tôi lập tức liền nói một câu: “Cháu cũng xuống nước giúp, trên người cháu có cổ ngọc, chắc sẽ không việc gì.” Nói rồi, tôi liền chuẩn bị xuống nước.

Bà cụ Hà thì dùng một tay chặn tôi lại, mí mắt bà cụ khép hờ.

“Lên rồi.”

Cùng với việc bà cụ dứt lời, tiếng nước ào ào vang lên, cái đầu trọc lóc của Lưu Văn Tam nhô lên khỏi mặt nước.

Bọt nước bắn tung tóe, mặt nước của bãi lau Liễu cũng sóng sánh lung linh.

Dưới nách của lão đang kẹp lấy xác chết của lão góa.

Lúc này nước da của lão góa lại toát ra màu xanh đỏ.

Đặc biệt là dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, đang có lông nhung mọc ra!

Tim tôi đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, chỉ phản ứng lại được một ý nghĩ, lão góa sắp bật xác, nhanh quá!

“Hừ! Trước mặt bà già này, còn chưa từng có xác nào bật dậy được cả!”

Bà cụ Hà hừ một tiếng, vung cây gậy khóc tang trong tay lên.

Bộp một phát bèn vụt vào đỉnh đầu lão góa!



[Giải thích từ dịch giả]

Non xanh không đổi nước biếc chảy dài: Một câu thơ trích từ bài thơ ca “Ly Biệt” của TQ, ‘non xanh không đổi’ ý chỉ không quên ước nguyện ban đầu, ‘nước biếc chảy dài’ ý chỉ vĩnh viễn. Nước biếc vì non xanh mã chảy mãi, non xanh vì nước biếc mà không đổi, non với nước đều không thay đổi, đại biểu cho tình nghĩa hay thù hận đều sẽ không thay đổi. Hiểu một cách khác có nghĩa là “Hãy đợi đấy!” =))
Bạn cần đăng nhập để bình luận