Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 578: ĐƯA HẮN ĐI

Nội dung của cuộc gọi này, lại khiến thân người tôi cứng đờ lại.

Bà cụ Hà còn bảo với tôi, tạm thời đừng nói với Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi...

Tôi đã không qua nhà họ Phùng, cũng cố gánh tránh điểm này ra rồi, nhưng không ngờ rằng, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi lại có thể tìm Phùng Chí Vinh hỏi.

Gia chủ của một nhà họ Phùng to lớn, chắc chắn sẽ không ăn nói linh tinh, không nói ra được nguyên cớ, bọn họ đi qua nhà họ Sài cũng rất bình thường.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, chuyện này tôi không nhúng tay vào được.

Tôi cũng không ngừng nghỉ, trực tiếp hỏi luôn Phùng Chí Vinh, là chuyện gì? Ông ta bây giờ không liên lạc được với Trương Nhĩ rất bình thường, Trương Nhĩ cũng có chuyện gấp cần xử lý.

Phùng Chí Vinh nào biết Trương Nhĩ đã lấy được nửa bộ Táng ảnh quan sơn kia, thứ đồ cầu mà không được, đã nghĩ thông từ bỏ rồi, mà cuối cùng lại lọt vào tay.

Trương Nhĩ chắc chắn sẽ dồn hết thời gian còn lại để nghiên cứu.

Phùng Chí Vinh đơn giản nói vài câu, là một gia tộc có hợp tác làm ăn thường niên với nhà họ Phùng, quan hệ của bọn họ không tồi, gần đây gặp phải một số chuyện phiền phức, muốn chuyển mộ sửa phong thủy cho gia tộc.

Hơn nữa gia tộc bọn họ bây giờ rất hay xảy ra chuyện quái lạ, mấy ngày nay càng diễn biến ác liệt, suýt nữa thì có án mạng.

Ngừng lại một chút, Phùng Chí Vinh nói chuyện này tuy không lớn, nhưng phải cố gắng xử lý nhanh.

Ông ta muốn nhờ tôi nể cái mặt già này của ông ta mà qua giúp đỡ.

Tôi hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lại hướng lên trên cái thùng gỗ kia.

Nhà họ Phùng đột nhiên bảo tôi giúp đỡ, nhưng lại đào ra đám Hoàng bì tử này, tuy rằng tôi bây giờ bảo mẹ tôi đi theo Từ Thi Vũ, nhưng chắc chắn cũng không được mạo hiểm...

“Phùng gia chủ, giờ tôi cũng có một việc nhỏ, có điều cũng rất khó giải quyết, ông để tôi sắp xếp một chút đã, rồi sau đó qua nhà họ Phùng luôn.” Tôi hít sâu một hơi, giải thích đôi câu với phùng Chí Vinh.

Sau khi cúp điện thoại xong, tôi đi qua đi lại suy nghĩ một hai phút, rồi vẫn bấm điện thoại gọi cho Lưu Văn Tam.

Phương pháp mà tôi nghĩ cũng rất đơn giản.

Bà cụ Hà không cho tôi đem chuyện này bảo với Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, rõ ràng cũng có nguyên nhân, tính bà cụ thẳng thắn, chắc chắn không thể nào đi được.

Tôi bảo Lưu Văn Tam tới đây trông chừng đám Hoàng bì tử, tìm cơ hội giải quyết con Hoàng tiên kia, bên chỗ bà cụ Hà áp lực sẽ nhỏ hơn một chút.

Ngao sói canh giữ ở đây, mẹ tôi có thể bảo vệ Từ Thi Vũ, lại cộng thêm bản lĩnh của Lưu Văn Tam, một con Hoàng tiên cũng chẳng gây ra sóng gió gì được.

Rất nhanh, Lưu Văn Tam đã nhận cuộc gọi.

Giọng của lão rõ ràng có chút khàn khàn mệt mỏi, tôi còn có thể nghe thấy đầu bên kia truyền lại tiếng cãi cọ của Hà Thái Nhi, thấp thoáng còn lẫn với mấy câu nói đỡ của Sài Dục, cùng với tiếng ừ nhàn nhạt của bà cụ Hà.

“Thập Lục, chuyện này mày thế là không được.” Chưa đợi tôi mở miệng, Lưu Văn Tam đã hạ giọng nói một câu.

“Chú Văn Tam... Cháu...” Tôi đích thực rất lúng túng, câu nói này không dễ tiếp lời.

Tiếp đấy lão lại thở dài một tiếng: “Cũng không trách mày được, chuyện này sớm muộn gì cũng là ẩn họa, mày trước đây cũng không biết.”

“Là Phùng gia chủ bảo với mày à? Mày cũng đừng khuyên nữa, dì Thái mày nghĩ không thông, nói không xong, chắc chắn dì mày sẽ không đi đâu.” Giọng nói của Lưu Văn Tam không hề ngừng lại.

Tôi định thần lại, cũng thở hắt ra một hơi dài.

Tôi bảo với Lưu Văn Tam, tôi cũng chẳng phải là muốn khuyên dì Thái, mà là tôi có chuyện muốn nhờ lão giúp, tôi phải qua nhà họ Phùng xử lý chút việc, giờ không rút người ra được, sau đó tôi nhanh chóng kể một lượt tình hình bên khu phố cũ này ra.

Đầu dây bên Lưu Văn Tam trầm ngâm mất mấy giây rồi mới nói: “Hoàng tiên? Từ Bạch Bì? Từ Bạch Bì chắc mạng không lớn thế được, con Hoàng tiên còn sót lại này, thì để cho chú, thôi thì ban nãy bị dì Thái mày chửi cho toét mặt ra, chú giờ vẫn còn đang nóng máu đây.”

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Lưu Văn Tam, tôi mới yên tâm.

Mất khoảng tầm một giờ đồng hồ, Lưu Văn Tam mới tới khu phố cổ, Từ Thi Vũ cũng lái xe đem mấy thứ chăn đệm kia tới.

Tôi đơn giản nói một chút về việc phải đi, bảo cô ta và Lưu Văn Tam tạm thời trú ở trong nhà.

Những thứ còn lại tôi cũng không nói thêm, Lưu Văn Tam phối hợp với tôi lâu như vậy, lão cũng hiểu rõ nên làm thế nào.

Phùng Khuất rõ ràng đã nhận được thông báo của Phùng Chí Vinh, cũng ở bên cạnh đợi tôi, hắn không hề lên trước giục giã.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, tôi bảo Phùng Khuất lái xe.

Lúc đến nhà họ Phùng, là khoảng tầm hơn hai giờ chiều.

Bên trong sảnh chính, ngoài Phùng Chí Vinh ngồi ở chiếc ghế bành trên đầu nhất ra, thì bên cạnh còn có người.

Một người đàn bà khoảng tầm ba mươi tuổi, cô ta mặc một bộ váy dài trang nhã, khoác một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, tóc búi.

Cô ta có một khuôn mặt trái xoan, nước da trắng mịn, mắt thụy phượng.

Sống mũi thẳng tắp giống như măng mùa xuân, trán tròn đầy, độ dày mỏng của môi vừa đẹp, xương gò má tròn bóng, nổi mà không cao.

Mí mắt tôi hơi giật một phát, lần này đúng thật là nhìn thêm mấy phát.

Người đẹp tại cốt chẳng tại bì, mà người đàn bà này đẹp không chỉ là cốt đẹp, mà đến tướng mạo bề ngoài của cô ta cũng có một sức hút vô hình, khí chất chỉnh thể toát lên vẻ dịu dàng tài trí.

“Thích tiểu thư, vị này là La tiên sinh mà tôi nói với cô.” Phùng Chí Vinh đứng dậy cười ra hiệu, cũng bước về phía tôi.

Tôi trước tiên gật đầu, cũng đáp lễ Phùng Chí Vinh.

Phùng Chí Vinh cũng giới thiệu với tôi: “Vị này là Thích Lan Tâm, Thích tiểu thư, nhà họ Phùng và nhà họ Thích hợp tác thường niên, nhà họ Thích buôn bán khoáng sản.”

Thích Lan Tâm đứng dậy, cô ta giơ tay về phía tôi: “Không ngờ Âm dương tiên sinh danh tiếng nổi như cồn dạo gần đây, hóa ra đúng là trẻ như thế này thật, chào La tiên sinh.” Giọng của cô ta cũng rất dễ nghe, trong veo như hoa lan nơi sơn cốc.

Có điều ở chỗ tâm mày của cô ta, lại có vài phần tích tụ dồn nén, mặt đối mặt nhìn, vị trí chỗ hai bên xương gò má của cô ta lờ mờ cũng có khí đen.

Tôi hơi nheo mắt lại, chằm chằm nhìn chóp mũi của cô ta.

Rõ ràng vẻ mặtThích Lan Tâm có chút mất tự nhiên.

Bất cứ người đàn bà nào khác, nếu bị một người đàn ông xa lạ liên tục nhìn chằm chằm, chắc chắn đều sẽ không mấy dễ chịu.

Chỉ có điều sự biến hóa của tướng mặt thông thường đều chỉ vụt qua rồi biến mất, tôi cũng chẳng có thời gian để thông báo trước.

May là Phùng Chí Vinh đứng bên cạnh khẽ nói một câu: “Thích tiểu thư không cần để ý, La tiên sinh đang xem tướng mặt.”

Thần thái của Thích Lan Tâm lúc này mới bình thường lại.

Tôi nhìn khoảng tầm nửa phút, trên chóp mũi của cô ta không có khí đen.

“Vừa nãy phùng gia chủ có nói, nhà họ Thích muốn chuyển mộ sửa phong thủy, nhà họ Thích cũng có chuyện kỳ quái, suýt nữa thì xảy ra án mạng đúng không?” Tôi mở miệng nói luôn.

Thích Lan Tâm lập tức gật gật đầu, trong mắt cô ta có vài phần kỳ vọng.

Tôi hơi suy nghĩ một chút, nói: “Ấn đường, chóp mũi, hai bên gò má xuất hiện khí đen, đích thực là Tử cục Khó sống qua ba ngày, Thích tiểu thư chị ngoài chóp mũi bình thường ra, hai chỗ còn lại đã có khí đen lởn vởn, nhà họ Thích nhất định không chỉ một mình chị thế này.”

Thần sắc Thích Lan Tâm lập tức trở nên hoảng loạn, bất an nói: “Tử cục Khó sống qua ba ngày? Chết chắc không nghi ngờ?”

Tôi gật gật đầu, nói thật là rất khó thay đổi, có điều tôi bây giờ có thể đi qua xem xem, rốt cục là do nguyên nhân gì gây nên, lập tức nghĩ cách khống chế và cứu vãn trước.

Thích Lan Tâm lập tức liền nói, vậy thì bây giờ cô ta đi lái xe, lập tức qua nhà cô ta luôn.

Phùng Chí Vinh cũng ngay lập tức nói để người nhà họ Phùng lái xe, sợ giờ tâm trạng Thích Lan Tâm không ổn định sẽ xảy ra sai sót.

Tôi và Thích Lan Tâm đi ra phía ngoài, Phùng Chí Vinh cũng sắp xếp cho Phùng Quân đi theo.

Đợi mấy người chúng tôi ra tới ngoài cổng nhà họ Phùng.

Thì vừa hay có một chiếc xe, xịch một tiếng đỗ lại trước cổng!

Suýt nữa thì xe đã đâm dính người tôi rồi.

Cửa xe mở ra một phát, bước xuống thì lại là một gã đàn ông, tôi một phát liền nhận ra, gã đàn ông này chẳng phải chính là Dương Hưng sao?

Phía sau gã còn có tận mấy chiếc xe nữa, lại đi chặn kín trước cổng nhà họ Phùng.

Dương Hưng chằm chằm nhìn tôi một cách gắt gao, hắn giơ tay lên chỉ vào mặt tôi nói: “Bắt nó lại đưa đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận