Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 696: KHÔNG THỂ ĐỐI KHÁNG?

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã về đến vị trí Gia Tiên Lầu lúc trước, rồi lại đi về hướng chân núi.

Ngao sói đương nhiên là đều đi theo bên cạnh tôi và Trần mù, không hề cách ra xa.

Đi qua chỗ lúc trước Liễu Dục Chú diệt Liễu tiên, một vùng toàn xác rắn.

Đồng thời tôi cũng nhìn thấy ở vị trí bên rìa, có hai con ngỗng lớn...

Một con ngỗng đã chết cứng rồi, con còn lại vẫn còn sống, đầu và cổ đều đỏ tươi một mảng, có điều đây không phải là máu của nó.

Một bên khác, còn có một cái xác chết hoàng bì tử máu thịt bầy nhầy...

Lòng tôi có cảm giác, cùng với việc chúng tôi đi lên trước, con ngỗng trắng còn sống đó, lại đủng đà đủng đỉnh đi theo về phía chúng tôi.

Lập tức tôi liền nhớ lại những gì Trần mù từng nói trước đây, vật cực thông linh trong thủ đoạn của Thần bà.

Con ngỗng này có thể đưa xác chết của đồng bọn ra ngoài, hiển nhiên đã nói lên nó cũng có tình cảm, chứ không đơn giản chỉ là thứ thủ đoạn tương sinh tương khắc mà tôi sử dụng, để nó đi khắc Hoàng tiên.

Bước chân ngừng lại, tôi đợi con ngỗng đó.

Sau khi nó đi đến sau lưng tôi, lại còn đập cánh hai phát, phát ra hai tiếng ngỗng kêu “Quác?! Quác?!”!

“Đi thôi, đưa mày xuống núi.” Tôi thở hắt ra một hơi dài, nói.

Tôi hoàn toàn không cần thiết phải bỏ con ngỗng có linh tính như thế này lại đây, ở lại đây, nó không sống được bao lâu cả.

Ngao sói sủa nhỏ một tiếng, lờ mờ đi gần tôi hơn một chút.

Con ngỗng kia ngửa đầu ưỡn ngực, nghiễm nhiên giống như một ‘Tướng quân tất thắng’, không hề nhìn TIểu Hắc, trực tiếp lắc lư đi qua bên còn lại của tôi.

Trên đường xuống núi lại nhìn thấy xác chết của mấy con chuột lông xám kia, tôi âm thầm cảm thấy có chút đáng tiếc.

Chúng đều là tồn tại có thể thành Gia tiên, Ngũ gia tiên dưới tay Viên Hóa Thiệu không những tề tựu đầy đủ, mà số lượng còn không ít.

Trước đây, một con Hoàng tiên đều đã có thể khiến chúng tôi trầy trật một phen, bây giờ chúng tôi có thể đối phó với chúng, có liên quan đến Âm sinh cửu thuật, cũng mặt khác chứng minh rằng chúng tôi đều đang trở nên mạnh hơn, tôi không còn là thằng La Thập Lục trói gà không chặt kia nữa, thủ đoạn của Trần mù cũng được nâng cao lên nhiều.

Trong lúc suy tư tôi cũng nghĩ đến, rời khỏi đây xong, sợ rằng muốn tiếp tục gom được nhiều Gia tiên như thế này, thì chẳng dễ dàng gì nữa...

Da, xương trên người chúng, đều là vật liệu tốt của Âm sinh cửu thuật.

Đặc biệt là Liễu Dục Chú còn bảo tôi xong việc thì đỡ âm linh cho xác nữ đạo sĩ thanh thi kia, nếu có pháp khí đỡ âm linh tốt hơn, thì tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bà nội còn cất giữ đồ nghề tôi dùng đỡ âm linh, dùng những thứ chuột rắn đã già đến mức thành Gia tiên này làm một bộ pháp khí Âm sinh cửu thuật cho bà, chắc là bà cũng sẽ rất vui mừng?

Tôi không ngừng suy nghĩ những chuyện này, thực tế là để làm mờ đi cảm giác không thể đối kháng với Viên Hóa Thiệu đang âm thầm dâng lên trong lòng.

Cuối cùng, chúng tôi cũng xuống núi.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng rồi... Lên núi xuống núi, thời gian đã trôi qua nguyên cả một đêm!

Bên đường đỗ chiếc xe lúc trước của nhà họ Phùng, hơi thay đổi vị trí một chút, có điều tôi một phát liền nhìn thấy Phùng Bảo.

Lề đường còn có một đám người nhà họ Phùng nữa, nhìn lướt qua một phát, ngoài người lúc trước bị đứt ngón chân không thấy ra, những người khác toàn bộ đều có mặt.

Phùng Bảo hưng phấn đứng dậy, vậy vẫy tay với tôi, gọi lớn La tiên sinh!

Ngay tiếp đó, Phùng Bảo liền nhanh chân đi về phía tôi, những người nhà họ Phùng còn lại đều đứng dậy hết, từ trên mặt bọn họ tôi nhìn thấy cũng toàn là vẻ mừng rỡ và hưng phấn.

Tiếp xúc với nhà họ Phùng lâu rồi, ít nhất những người nhà họ Phùng này tôi đều rất hiểu, bọn họ đều là người chân tình! Với thủ đoạn quản lý gia tộc của Phùng Chí Vinh, những người ở lại bèn đều là những người đàn ông có tình có nghĩa thế này.

Lúc Phùng Bảo đến trước mặt tôi, chúng tôi vừa vặn bước lên trên đường.

Giây tiếp theo, mặt Phùng Bảo hơi biến sắc, nghi ngờ sợ hãi nhìn Liễu Dục Chú và cái xác nữ gã cõng trên lưng...

“Tại sao... Còn chết người nữa? Liễu đạo trưởng vết thương trên người anh... Mau lên xe, tôi đưa các anh qua viện.”

Liễu Dục Chú lắc lắc đầu, chỉ nói một câu: “Qua thôn Tiểu Liễu.”

Nói rồi, gã liền đi về phía chiếc xe gần nhất, trực tiếp ngồi luôn lên hàng ghế sau.

Phùng Bảo bất an nhìn sang tôi...

Tôi nhíu nhíu mày, chỉ còn cách lắc lắc đầu, nói: “Qua thôn Tiểu Liễu đi, đợi lúc nữa đến nơi rồi, các anh rời đi luôn, về nghỉ ngơi trước, đừng ở bên ngoài đợi nữa.”

“La tiên sinh... Liễu đạo trưởng anh ta...” Giọng của Phùng Bảo đột ngột im bặt, lại cúi đầu nhìn thấy cẳng chân của Trần mù, mặt Phùng Bảo càng biến sắc nữa, khó khăn nói: “Trần tiên sinh cũng bị thương, đã phát sinh chuyện gì rồi? Lão Viên Hóa Thiệu đó lẽ nào không ở trên núi, hay là các cậu đã đối phó với lão xong, còn cần qua thôn Tiểu Liễu xử lý chuyện nữa? Không cần đi gấp rút như thế chứ...”

“Không cần hỏi nhiều nữa, cứ qua trước rồi nói sau.” Tôi ngắt lời Phùng Bảo, lúc này ngao sói đã nhảy lên trên thùng sau của một chiếc xe, con ngỗng trắng kia cũng theo ngao sói cùng lên xe.

Trần mù không mở miệng thêm, chọn một chiếc xe khác lên ngồi.

Phùng Bảo không nói thêm nữa, cũng đi đến bên cạnh xe, có điều hắn không lập tức lái xe ngay, mà rút lương khô từ trên xe xuống, đưa cho tôi, cùng với Liễu Dục Chú ngồi ở hàng ghế sau, đương nhiên cũng có người đưa đồ ăn qua cho Trần mù.

Còn có một người nhà họ Phùng gan to, chẳng biết xách từ đâu ra một con gà sống, định qua cho ngao sói ăn.

Ngao sói đến liếc cũng chẳng thèm liếc một cái, còn xì mũi rõ to.

Tôi ra hiệu không cần cho Tiểu Hắc ăn, lúc nó ở trên núi đã ăn vào bụng không ít rồi.

Ăn đồ ăn xong, hơi hồi phục chút ít thể lực, nhìn Trần mù và Liễu Dục Chú cũng đã ăn gần xong rồi, tôi mới lên xe, đang chuẩn bị mở đường âm, thì tôi mới phản ứng lại, trời đã sáng rồi, làm gì còn cần mở đường âm nữa!

Vậy nên ngồi luôn lên phía sau, gọi Phùng Bảo lái xe, gió lạnh lướt qua trên người, tôi ngược lại thấy tư duy dịu lại không ít.

Cái thứ cảm giác bị Viên Hóa Thiệu áp chế đó, mới từ đáy lòng bị vứt bớt đi nhiều.

Từ đây vào trong thôn, đã chẳng còn cần bao nhiêu thời gian nữa rồi.

Tốc độ xe rõ ràng không chậm, nhưng tôi lại cảm giác thời gian dường như dài dằng dặc hơn không ít.

Đợi lúc đến bên ngoài cổng thôn, tôi đều cảm thấy đã nghỉ ngơi rất lâu rồi...

Một hàng người xuống khỏi xe, Phùng Bảo lại mặt biến sắc, thất thanh hô một câu: “Phùng Quân, sao ông lại ở đây?”

Tôi vừa nãy liên tục nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ mới nhìn thấy, đứng bên cạnh cổng thôn chẳng phải chính là Phùng Quân đó sao.

Ở phía bên kia, còn đứng một gã đàn ông đầu trọc cao chừng một mét sáu.

Đấy chẳng phải chính là Lưu Văn Tam à?

Lưu Văn Tam mặc áo Tiểu quái vải đay, trên cổ đeo tượng Ai Công, thắt lưng giắt trảm quỷ đao và mã tấu, bả vai cũng quấn rất nhiều dây thừng.

Tôi đặc biệt chú ý đến trên mặt đất, trải từng tấm vải trắng, trong vải trắng... lại còn có không ít xác chết...

Những xác chết này, hóa ra chính là những người trước đây rơi xuống sông, ngoài bảy tám người dân thôn Tiểu Liễu ra, còn có đạo sĩ...

Liễu Dục Chú xuống xe xong, đầu mày nhướng lên đôi phát, được cái cũng chẳng mở miệng nói gì, cái xác nữ đạo sĩ thanh thi kia bị gã để ở trên xe không đem xuống.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù nhìn về phía Lưu Văn Tam.

Tôi cực kỳ mất tự nhiên nhìn Lưu Văn Tam, đi lên trước hai bước, lại nhìn những xác chết kia, trong lòng liền phức tạp hơn không ít.

Lúc trước Lưu Văn Tam bị Liễu Dục Chú nói cho bỏ đi, tôi kỳ thực có chút lo âu, có điều biết Liễu Dục Chú cũng là vì tốt cho Lưu Văn Tam...

Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, lão lại tự mình đến thôn Tiểu Liễu, lại còn trực tiếp vớt xác luôn...

Điều khiến lòng tôi càng bức bối hơn là, Lưu Văn Tam không hề biết giờ này trong thôn Tiểu Liễu còn có gì...

Trên trán tôi lờ mờ túa mồ hôi, đang định nói.

Thì Lưu Văn Tam lại mò ra một chai Nhị Oa Đầu, lão cười cười, vuốt cái đầu trọc một phát, nói: “Thập Lục, chú Văn Tam vẫn có chút tác dụng đấy, trên bờ chúng mày thấy chú không được, chứ thứ ở dưới nước này, thì chẳng có gì chú không vớt lên được hết.”

“Phùng Quân nói với chú rồi, dưới nước này còn có một người, nó lập tức cũng sắp lên rồi.”

Phùng Bảo thì trợn mắt nhìn Phùng Quân một cái, hắn hạ thấp giọng quát: “Phùng Quân, La tiên sinh dặn dò ông thế nào? Ông cứ đợi về rồi bị gia chủ xử phạt đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận