Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 424: HUYỀN QUAN TÁNG

Chưa nói đến việc tôi phải bơi từ đầm nước qua, lúc này ở vị trí cửa tử, cũng tụ tập rất nhiều xác khô, bọn chúng lặng lẽ trôi nổi trên mặt nước, nhìn vẻ như chẳng có động tĩnh gì.

Nhưng một khi tôi xuống nước, bọn chúng nhất định sẽ không để tôi bơi ra khỏi đầm nước này.

Đặc biệt là còn có một xác chết đang di động dưới nước, hóa ra là Triệu Tỵ vừa nãy bị tôi chặt đứt tay, hắn đúng thật là bám dai như đỉa, cũng đã đến vị trí cửa tử rồi...

Ngoảnh đầu nhìn bờ bên kia một cái, Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên không hề chiếm thế thượng phong.

Cỗ quan quách bằng đá cẩm thạch trắng, cũng đã bị sóng nước đẩy lên bờ.

Hơn nữa còn có một “người” từ trong quan tài dựng dậy...

Từ bóng dáng có thể nhìn thấy “người” đó mặc một bộ quan phục màu xanh đen, u ám tột cùng.

Đây chính là cái Xác âm luyến dương đó!

Nói cho cùng, Xác âm luyến dương mới thực sự là biện pháp phòng vệ của nơi này, những xác chết còn lại, chẳng qua chỉ là vì những năm nay Dương Hạ Nguyên tới liên tục, chết quá nhiều người rồi hình thành xác sát do sinh khí của nơi này mà thôi.

Đương nhiên, bản thân việc này chắc chắn cũng là một mắt xích trong chuỗi cạm bẫy của người đó.

Người vì tìm kiếm chỗ này mà chết, cũng sẽ biến thành kẻ bảo vệ nơi này!

Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên e rằng cũng khó lo nổi thân mình, chẳng có cách nào tới giúp tôi được.

Mò mẫm đồ nghề trên người, bây giờ chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có cách tự mình xuống nước, liều mạng lên núi!

Cũng đúng vào lúc này, đằng sau đột ngột vọng lại tiếng bước chân khe khẽ.

Tôi thất kinh, vụt quay đầu lại.

Thì phát hiện ở sau lưng tôi, hóa ra là Thẩm Kế!

Mái tóc cô ta hơi có chút rối bù, lồng ngực cũng đang phập phồng thở dốc, điều khiến tôi ngạc nhiên là, ngoài vị trí mũi giày và ống quần ra, những chỗ khác trên người cô ta đều không có vết nước nào.

Thẩm Kế đến bên cạnh tôi, cô ta cũng thuận theo ánh nhìn ban nãy của tôi mà nhìn lên trên vách đá dựng đứng của nhánh núi thứ tư.

“Cô qua đây kiểu gì thế?” Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, Thẩm Kế chẳng phải đang ở trên bờ đối phó với Tần Thái sao?

Thẩm Kế hơi nhíu mày: “Đương nhiên là đi qua rồi, lẽ nào còn có thể bay qua được chắc?” Giọng của cô ta vẫn lạnh lùng như cũ.

Tôi: “....”

Trước đây tôi không phát hiện, khả năng đốp chát người khác của Thẩm Kế cũng giỏi như thế.

Thẩm Kế lúc này mới giải thích một câu: “La bàn anh đưa trấn Tần Thái rồi, con huyết sát còn lại bị tôi trấn, tôi cũng giúp hai người bạn của anh trấn hai con huyết sát còn lại. Tôi không giúp nổi sư tôn, nên qua đây xem có giúp gì được anh không.”

Tôi nghe vậy mới thở phào một tiếng.

Đích thực, bản lĩnh của Thẩm Kế không yếu, có la bàn nhái, đối phó với huyết sát liền chẳng có vấn đề gì lớn nữa.

Cô ta có thể giúp Trần mù và Lưu văn Tam, cũng khiến tôi cảm kích không thôi.

Tôi đang định mở miệng nói, thì đột nhiên phía sau cũng truyền lại tiếng làu bàu, đồng thời còn có cả tiếng nước bắn tung tóe.

Nghiêng đầu nhìn một cái, thì thấy Lưu Văn Tam toàn thân ướt như chuột lột, cũng đã trèo lên trên sàn của gian nhà lớn này.

“Một đống xác khô, cái đám bỏ mẹ gì này, đập đúng là đau thật.” Lại nhìn đám xác khô dưới nước, có tận mấy cái bị Lưu Văn Tam chặt cho tan nát, có cái thì đứt tay chân, có cái chỉ còn sót mỗi đầu.

Lưu Văn Tam vác trảm quỷ đao trên vai, lão còn nhổ một bãi nước bọt xuống nước.

Tiếp đấy lão nhìn sang tôi: “Thập Lục, Trần mù đi giúp bọn Âm tiên sinh đối phó với hai cái xác kia rồi. Chú Văn Tam cũng tới giúp mày một tay.”

Giây tiếp theo, lão lại chửi ầm một câu: “Địt, quan tài đâu? Biến mất rồi à?”

Tôi định thần lại, Lưu Văn Tam đối phó với huyết sát đích thực là như trứng chọi đá, nhưng những xác khô thông thường này thì không phải là đối thủ của lão.

Chẳng nói thêm gì khác, tôi liền trực tiếp giơ tay lên chỉ về vị trí bên trên vách đá, nói: “Quan tài không ở trong gian nhà, thứ ở trong đây chỉ là Ảnh, thứ người đó dùng là Táng ảnh chi pháp, quan tài thực sự, là cỗ quan tài treo trên kia!”

“Chú Văn Tam, cháu định lên trên ngọn núi đó mở quan, xác chết dưới nước này, đều phải nhờ chú rồi.” Tôi nói rất nhanh.

Lưu Văn Tam mò từ trong túi ra nửa chai rượu trắng, nhấp một ngụm, nói: “Yên tâm, cái đám bỏ mẹ gì này, chú Văn Tam chém hết, cái thứ ở dưới nước, sợ nó làm gì?!”

Nói rồi Lưu Văn Tam sải bước lại, lách người đi qua xong, liền trực tiếp tung người nhảy xuống dưới nước!

Trảm quỷ đao vù vù vung lên, thứ đầu tiên bị chém đứt, chính là cái đầu của Triệu Tỵ!

Cũng là bởi vì hắn dữ nhất, nên Lưu Văn Tam vừa xuống nước hắn liền lập tức trôi lại.

Nên thành xác tàn dưới lưỡi đao luôn!

Những xác khô khác cũng đang tiếp cận Lưu Văn Tam, mà ở dưới nước, thì là đến sân nhà của Lưu Văn Tam rồi!

Tôi đang chuẩn bị sang bên cạnh xuống nước bơi qua bờ đối diện, sau đó nghĩ cách lên trên vách đá.

Kết quả Thẩm Kế lại đột ngột vung roi lên, vụt một tiếng, cái roi dài kia đã quấn luôn lấy thắt lưng tôi.

Ngay sau đó, tôi liền bị giật đến trước mặt cô ta.

“Ôm chặt tôi.” Giọng nói trong trẻo lọt vào trong tai, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì Thẩm Kế đã lại kéo một phát, tôi liền áp sát thân người cô ta, vô thức ôm lấy eo cô ta.

Thẩm Kế nghiêng người bật một phát, bèn nhảy xuống nước!

Có điều chúng tôi không hề rơi xuống dưới nước.

Cô ta dẫm lên một cái xác khô, đồng thời, cánh tay còn lại của cô ta rút ra một cây roi dài, trong lúc vung quật, cũng quật hai cái xác khô khác ra phía ngoài nhiều mét, trôi nổi trên mặt nước phía trước.

“Tao giúp mày một tay!” Giọng nói hào sảng của Lưu Văn Tam đột ngột vang lên.

Trong lúc lão vung đao, một loạt xác tàn bị ném bay ra xa.

Tất cả những việc này xảy ra chỉ trong chớp mắt, thân người Thẩm Kế hơi hơi nhún xuống, rồi lại lấy đà bật lên!

Cô ta tiếp tục dẫm lên trên hai xác khô bị quật bay ra ngoài ban nãy, lần thứ ba nhảy lên rơi xuống, vừa vặn dẫm trúng một cái xác tàn mà Lưu Văn Tam vứt bay ra.

Tôi phải nói là tròn mắt tặc lưỡi, kinh đến mức suýt rớt cả hàm.

Trước đây đã được chứng kiến thân thủ của Thẩm Kế, nhẹ như chim én, vừa nãy thấy cô ta chỉ bị ướt giày, cô ta cũng nói là đi qua đây, tôi liền rất rõ, cô ta dựa vào thân thủ, gần như là chạy trên mặt nước để qua đây.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được, đem theo cả một thằng to đùng tôi đây, mà cô ta vẫn còn có thể đứng được trên mặt nước!

Cự ly mấy chục mét, nếu như bơi, sợ là phải mất đến mấy phút, vậy mà dựa vào Thẩm Kế, chưa tới một phút, chúng tôi đã dẫm lên trên bờ đối diện.

Trước mắt chỉ chục mét nữa, bèn là vách đá dựng đứng,

Vách đá ánh màu xanh đen, toát ra một thứ khí lạnh càng buốt đến tận xương.

Hơi ấm sinh khí trôi nổi trong không khí trộn lẫn với thứ hơi lạnh ở đây, cái cảm giác này liền vô cùng quái dị.

Tôi cũng vội vã buông Thẩm Kế ra, nhưng cái roi kia của cô ta chẳng biết từ lúc nào, đã quấn chặt eo của cô ta với eo của tôi.

“Đây là Huyền Quan Táng đặc thù của dân tộc Khương, không có đường ván, không có dây thừng, bọn họ từ trên đỉnh táng người xuống, không có dây thừng, anh không lên nổi.”

“Ôm chặt lấy tôi, đừng có lề mề.”

Hơi thở của Thẩm Kế có chút gấp gáp, rõ ràng là việc đưa tôi qua đầm nước, cũng tốn không ít sức lực.

Vành tai của cô ta cũng hơi hơi đỏ lên, hai má cũng có chút phớt hồng.

Tôi chỉ do dự trong chớp mắt, rồi đành phải tiếp tục ôm chặt lấy Thẩm Kế.

Bởi vì cô ta đã lại bật người lên, nhanh chóng leo lên trên một cái cây khô duy nhất ở trên bờ, lấy đó làm chỗ tiếp lực nhảy lên trên vách đá dựng đứng!

Mỗi một bước chân của cô ta, đều khéo léo dẫm lên trên một miếng đá nhô ra trên vách đá, tay cũng nhân cơ hội tiếp lực, chúng tôi nhanh chóng trèo lên trên vách đá...



[Giải thích từ dịch giả]

Huyền Quan Táng: Tục táng bằng cách treo quan tài trên vách đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận