Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 364: ÁO CƯỚI

Trên những chiếc thuyền ở trên nhánh sông ấy, mấy chục người vớt xác đều hưng phấn hò hét giương cờ tất thắng. “Lưu tiên sinh, xin mời!” Giọng nói của Cẩu Tam Đường so với lúc trước rõ ràng càng đầy khí thế hơn.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, lão Cẩu Tam Đường này đã dự định bán bỏ âm thai rồi?

Lưu Văn Tam ngầm lắc đầu, hạ giọng ghé tai tôi nói một câu: “Đám người này đều là loại chỉ biết đến tiền, thấy tiền mờ mắt, bây giờ đừng nói linh tinh gì thêm, có xảy ra chuyện thật, trên mặt nước cũng chẳng theo ý Tạ Minh được, bây giờ mày bảo Cẩu Tam Đường xử lý Tạ Minh, là sẽ khiến bọn chúng tức giận.”

Nói xong, Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, ra hiệu tôi theo lão đi lên trước.

Rất nhanh chúng tôi bèn lên trên một chiếc thuyền vớt xác, ngao sói đương nhiên là cũng lên theo, nằm bò ở phía đuôi thuyền.

Thuyền của Tạ Minh đỗ song song bên cạnh chúng tôi, trên mặt hắn cũng nở nụ cười, dường như hoàn toàn không để tâm chút nào đến chuyện tối qua, còn nói hôm nay phải nhờ cậy vào người vớt xác sông Dương rồi.

Lưu Văn Tam cười hề hề ừ một tiếng, phía trước mới bắt đầu xuất phát.

Lúc này, tôi chú ý đến tướng mặt của Lưu Văn Tam, cũng đang gần kề với Tạ Minh... Ảnh hưởng này, thậm chí còn lan đến trên người lão.

Trong lúc bất an, tôi liếc mắt nhìn xuống mặt nước, thuyền đang tiến về phía trước, mặt nước gợn sóng, tướng mặt của tôi cũng có sự biến hóa, thậm chí có thể nhìn thấy làn khí xanh đen đổ vào miệng...

Chuyến đi này, sợ là chẳng yên lành rồi....

Tôi đã không thể xác định được, đúng là cái xác nữ kia dữ như thế, hay là, cô ta chỉ là một bước chuyển tiếp.

Bản thân cái đầm nước đó, cũng là đầm long huyệt hổ không dễ vào.

Lúc này ánh nắng tươi đẹp, đã đến giờ ngọ.

Từ nhánh sông đi ra, lại tới vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà, ban ngày những hòn đảo kia, hoa nở chim hót, sức sống dồi dào, hoàn toàn không giống như vẻ âm u đáng sợ đêm qua.

Tôi phát hiện, muốn vào trong cái đầm sâu kia, thì phải dựa vào một dòng nước chảy ở đây, không cần phải chèo thuyền hay mở động cơ, mà có thể thuận theo dòng chảy tiến vào.

Nếu không, hơi đi sai đường một chút, là chắc sẽ không đến được cái đầm nước đó.

Cả quãng đường tôi đều đang ghi nhớ phương vị của những hòn đảo này, rồi tìm bố cục phong thủy liên quan.

Vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà này, chắc chắn cũng là một đại cục phong thủy.

Tôi cứ có cảm giác cái quan tài trong đầm nước đó, cũng không thể nào là trùng hợp được.

Quan tài đúc thành hình tượng Ai Công, đấy chẳng phải chính là sư tổ của người vớt xác sao.

Quan tài còn nằm ở chỗ sinh khí đặc nhất, long khí hội tụ nhất.

Nếu như bên trong có xác, đem vớt nó lên, liệu có phát sinh chuyện gì khác không?

Trong lúc suy nghĩ, thời gian liền trôi rất nhanh.

Có điều tôi cảm giác, đường thủy này kiểu gì lại dài hơn so với đêm qua?

Đã qua rất lâu rồi, mà chúng tôi vẫn chưa tới đầm nước...

Đột nhiên, Tạ Minh giọng điệu khó nghe hô một câu: “Bảo mọi người đều dừng lại! Dòng chảy này có vấn đề, đi sai đường rồi!”

Rất nhanh, thuyền vớt xác toàn bộ đều thả neo xuống, dừng lại ở đoạn đường thủy giao thoa giữa các đảo.

Lại có một chiếc thuyền vớt xác đi ngược dòng, trên thuyền là một người vớt xác gần năm mươi tuổi.

Sắc mặt lão có vài phần bất an, nói: “Tạ Minh, đường này đích thực loạn rồi, không thể nào á, tính toán ngày giờ, hôm nay chúng ta lẽ ra có thể thuận theo dòng chảy vào trong mà, thế mà không những không vào trong, bây giờ cũng chẳng biết đến đâu rồi.”

“Còn nữa... Hôm qua thằng Vương Doãn cùng chú đi dò đường, còn xuống nước vớt xác ấy, chẳng biết làm sao mà rớt đội rồi...”

“Còn có thằng bảo, Vương Doãn trước khi rớt đội, còn lải nhải nói cái gì mà nó không phải là cố ý đâu, hệt như trúng tà vậy, đường thủy hôm này cũng rất quái, phải có phương pháp ứng biến, nếu không không đến được nơi, kéo dài đến tối là phiền phức đấy.”

Cũng vào lúc này, trên đầu đột nhiên có một người gào lớn, nói thuyền chìm rồi, có người rơi xuống nước rồi!

Mặt Tạ Minh cũng biến sắc, nói: “Gặp quỷ rồi, vô duyên vô cớ lại chìm thuyền? Đều vớt xác chết cả đời rồi, làm sao lại không lên bờ được?”

Đột nhiên tôi phát nhiện, hình dáng đầu của Tạ Minh, cũng đã có đôi chút ba nhọn sáu mòn....

Ánh nhìn của hắn không chỉ là nhìn xuống phía dưới nữa, mà thậm chí còn có mấy phần trôi nổi trống rỗng...

Đương nhiên cũng không chỉ có hắn, những người xung quanh, đến cả tôi và Lưu Văn Tam cũng đều có sự thay đổi này.

Bất chợt trời có chút sầm xuống, trong chớp mắt bèn là mây đen che kín bầu trời, quang cảnh như trời sắp tối vậy....

Lúc này, Lưu văn Tam đột nhiên nói một câu: “Tạ Minh, chuyện này, mày cũng đừng có giả vờ hồ đồ nữa, cái xác nữ đấy đến đòi con rồi, lôi Vương Doãn đi còn chưa đủ, mày mà không xuống, thì người đi chuyến này, đều phải gặp hạn!”

Ánh mắt của Tạ Mình đột nhiên trở nên hung tợn.

Hắn chằm chằm nhìn sang Lưu Văn Tam, nói một câu: “Mày đừng có ăn nói linh tinh!”

Tiếp đấy, hắn lại ra lệnh cho lão người vớt xác gần năm mươi tuổi kia.

“Tất cả mọi người đều tụ tập lại, dàn thành hàng, thuyền đều móc móc sắt lên, thuyền này kéo thuyền kia!”

“Ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ tác quái?”

“Chắc chắn là dòng chảy ngầm bên dưới Huyền Hà có sự thay đổi, mới khiến chúng ta không đến được đầm nước, cũng khiến cho thuyền chìm! Tất cả mọi người đều cẩn thận, ra ngoài trước rồi vào lại sau, đường này đi không chỉ một hai lần rồi, không dựa vào dòng chảy ngầm, dựa vào đường nước, chắc vẫn có thể vào trong đầm nước được!”

Lão người vớt xác gần năm mươi tuổi kia, rõ ràng là càng tin phục Tạ Minh hơn, lập tức liền đi ra lệnh.

Chỉ mấy phút sau, tất cả thuyền vớt xác đều đã dàn hàng lại, dùng móc sắt móc nối lại với nhau.

Thuyền của chúng tôi với Tạ Minh móc vào với nhau, bên cạnh thì là thuyền của lão người vớt xác gần năm mươi tuổi kia.

Trên cơ bản những chiếc thuyền vớt xác này dàn thành hàng với nhau xong, thì thành hình như một cái bè gỗ khổng lồ vậy, có thể như đi trên đất bằng.

Có mấy người, dìu một người vớt xác trẻ toàn thân ướt nước đến gần trước mặt Tạ Minh.

Sắc mặt người đó vô cùng hoảng sợ, lập cập nói: “Áo... màu đỏ... Hắn kéo tôi xuống dưới... Không phải quỷ, là Vương Doãn...”

Tạ Minh nhíu mày, nói một câu: “Tình trạng gì thế này, Vương Doãn chẳng phải bị rớt đội sao, nó làm sao lại lôi mày xuống nước?”

“Mày từng đắc tội với nó?” Lúc này, trên mặt Tạ Minh đã chẳng còn vẻ sợ hãi nữa rồi.

Nhưng trong lòng tôi thì lại lạnh ngắt, đây rõ ràng là do Vương Doãn đã bị vong khách nhập, nên đang hại người rồi.

Đến thế rồi mà Tạ Minh vẫn còn không biết!

Người kia ngơ ngác lắc đầu, ánh mắt càng hoảng sợ hơn: “Tôi có biết đâu, tôi không đắc tội với hắn, hắn rất quái dị, mặc áo cưới đỏ... Lúc xuất phát đều mặc áo tiểu quái vải đay mà, hắn lấy áo cưới ở đâu ra chứ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận