Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 102: MẠNG CỦA CHÁU, CŨNG RÂT CỨNG!



Một tay tôi dùng sức bám chặt lấy lan can, rồi thò tay kia ra kéo lấy sợi dây thừng buộc ở dưới chân lan can, lúc này đã bị kéo căng!

Nhưng bảo tôi dùng một tay để kéo, căn bản là không kéo dịch được chút nào!

Tuy rằng đầu kia dây thừng chỉ có Trần mù và cái xác nữ, nhưng ai đã từng câu cá đều biết, dù chỉ là con cá chép nặng chừng 5kg, sức vùng vẫy khi ở dưới nước, cũng nặng tương đương với trọng lượng của một người trưởng thành!

Càng nói gì đến việc đầu kia dây thừng là người?

Tôi vội lật người về lại phía trong lan can, túm lấy dây thừng rồi lấy hết sức mà kéo!

Cố Nhược Lâm cũng lập tức lại gần tôi kéo cùng.

Gân xanh trên trán tôi nổi đầy lên, vừa hay bắp tay phải vì dùng sức quá mạnh, lại bắt đầu đau thấu tim gan.

Mưa càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc, bắt đầu khiến tầm nhìn của tôi mờ đi.

“Anh Thập Lục, làm sao giờ? Chúng ta không kéo nổi!” Giọng nói của Cố Nhược Lâm đã như sắp khóc.

Đây cũng chẳng phải vì cô ta yếu đuối, mà hoàn toàn là do sợ hãi và hoảng loạn gây nên.

Chúng tôi tận mắt chứng kiến Trần mù bị cuốn ngày càng sâu vào trong xoáy nước, giờ thì đến cái đầu lão cũng sắp bị kéo tụt xuống dưới rồi.

Vậy mà Hà Thái Nhi lại biến mất...

Lúc tôi phát hiện ra, đã là hai ba phút sau.

Tuy tôi và Cố Nhược Lâm đều dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không kéo dịch được cái dây thừng, trong lòng tôi, cách nhìn đối với Hà Thái Nhi đều trở nên nguội lạnh.

Cho dù không cứu được thật, thì cũng chẳng cần phải bỏ đi nhanh đến thế chứ?

Rồi lại nhìn xuống Trần mù lúc này đang giãy giụa giữa dòng nước.

Tròng mắt tôi đỏ quạch, cái cảm giác bất lực khiến lồng ngực tôi như muốn nổ tung!

Tôi hối hận, tôi hận mình tại sao không ngăn Trần mù lại.

Rõ ràng Lưu Văn Tam đã dặn tôi, sông Dương rất nguy hiểm!

Thậm chí bản thân lão cũng chẳng dám xuống sông, vậy mà tôi còn cùng Trần mù tới đây!

Tôi cứ kéo lão về thẳng, chết cũng không cho lão đến, chẳng phải là xong luôn sao?

Càng khiến tôi hối hận hơn nữa là, ban nãy lúc Hà Thái Nhi đứng chỗ bến tàu hét sang, tôi không nên đứng nhìn bà ta, mà phải lập tức kéo Trần mù lại, đó là cơ hội để cứu lão...

Chỉ cần tôi làm một điều trong số đó, đều không đến mức phải trơ mắt nhìn lão đi chết!

Ánh đèn chói mắt chiếu loạn xạ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Cố Nhược Lâm bất chợt vui mừng kêu lên: “Có người tới rồi! Có người đến giúp rồi! Anh Thập Lục! Trần tiên sinh sắp được cứu rồi!”

Trong lòng tôi chấn động, ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn pin chiếu loạn xạ, tôi nhìn thấy một đám người, đại bộ phận đều mặc đồ ngư dân, người đi trên đầu, chính là Hà Thái Nhi!

Lúc này Hà Thái Nhi cũng không che ô nữa, đầu tóc ướt nhẹp trông vô cùng nhếch nhác.

Tim tôi vụt đập điên cuồng, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực!

Tôi còn tưởng là Hà Thái Nhi chẳng có tình người nên bỏ đi! Nhưng không ngờ là, bà ta đi gọi người tới giúp!

“Nhanh! Mau tới kéo dây!” Tôi gào to một tiếng.

Đám ngư dân kia bước tới trước mặt tôi, Cố Nhược Lâm bị đẩy ra ngoài, tôi đứng ngay đầu, lấy hết sức bình sinh mà kéo.

Gần chục ngư dân, sức của họ đủ để kéo một con thuyền lên!

Quả nhiên, dây thừng dần dần bắt đầu bị lôi lên!

Tôi càng vui mừng tột độ, hô lên: “Mạnh lên! Mạnh lên chút nữa! Chú Trần sắp lên được rồi!”

Một phút sau, dây thừng bị kéo lên.

Nhưng thứ hiện ra trước mắt tôi, lại chỉ có một cái xác nữ!

Dây thừng, hóa ra bị buộc vào người cái xác của con gái Trần mù!

Bụng cô ta tròn vo, rõ ràng là tượng trưng cho việc mang bầu đã đủ tháng.

Nhìn mặt cô ta ở cự ly gần, trên những sợi lông mi dài toàn là nước sông, trông cô ta chỉ như đang ngủ vậy, hoàn toàn không giống xác chết.

“Chú... Chú Trần...” Tôi run rẩy gọi một câu, bất chợt cảm giác tròng mắt nóng lên.

Nước mưa lẽ ra phải là lạnh buốt, nhưng cái nóng trong tròng mắt lại lan rất nhanh ra mặt tôi.

Đầu tôi ong ong cả lên.

Trần mù đến mạng sống của mình cũng không cần nữa, cởi bỏ dây thừng! Chỉ để cho con gái lão được lên bờ!

Lão quá điên cuồng!

Điên cuồng đến mức tôi không tưởng tượng nổi, không thể ngờ đến, lại càng không chấp nhận được!

Vốn dĩ ngư dân cũng bị dọa cho chết khiếp.

Mọi người đến là để cứu người, kết quả lôi lên một cái xác nổi, ai mà không sợ?

Vẫn là Hà Thái Nhi sốt ruột bảo bọn họ kéo lên, mới tránh được chuyện con gái Trần mù rơi lại xuống nước.

Rất nhanh, cô ta đã được đặt lên trên bờ.

Trên mặt tôi toàn là nước mưa pha lẫn nước mắt, một ít còn chảy vào trong miệng, cái vị đó vừa mặn, vừa đắng chát.

Ngẩn người nhìn xác chết, sao tôi cứ có cảm giác, cô ta cũng đang khóc vậy?

Hay chỉ là mưa quá lớn, nên hình thành vết nước mắt thôi?

Đám ngư dân đưa mắt nhìn nhau, đều không ngừng thở dài.

Cố Nhược Lâm đứng bên cạnh cứ túm chặt lấy tay tôi, cứ run bần bật, cô ta cũng đang thút thít khóc.

Hà Thái Nhi lắc lắc đầu, giọng nói trầm xuống, hơi khàn: “Trần mù, quá cố chấp, quá cứng đầu, nhưng nếu lão không làm thế, thì cả hai đều không lên được, dây thừng, suýt nữa thì đứt rồi.”

“Sai là ở chỗ, lão không nên đến trong hai ngày này, cũng sai chỗ nữa là, lão không nên nói, để thằng mù xuống nước, cô nữ lên bờ!”

“Hoặc là Trần mù vốn dĩ có thể đưa con gái lên, mạng lão cứng như lửa thiêu vậy, nếu mà đưa một cái xác lên bờ thật, thần sông cũng không dám khắc chết lão!”

“Nhưng câu nói đó của lão, đã cho thần sông cơ hội giữ lão lại! Cô nữ lên bờ, thì thằng mù, phải chìm xuống dưới chân đập!”

Ban nãy đúng là tôi cũng có nhìn thấy, sợi thừng to bằng ba ngón tay gần như đứt đoạn.

Lúc này, trong đầu tôi vẫn đầy tiếng ong ong.

Lời của Hà Thái Nhi rất rành mạch, những người khác cũng nói, hay là bây giờ rời khỏi Giang Đê luôn, cứ cảm giác sau khi xác nữ lên xong trời âm u hẳn đi, cũng chẳng biết có đưa đi được không, nhỡ mà có quỷ tác quái thì sao?

Tôi chẳng quản bọn họ, mà giằng ra khỏi tay Cố Nhược Lâm, bước nhanh ra tới gần lan can.

Tất cả chuyện này phát sinh trong thời gian rất ngắn, từ lúc xác chết con gái Trần mù lên bờ xong, cho tới khi Hà Thái Nhi nói hết những lời đó, cũng chỉ mới một phút trôi qua.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái xoáy nước, đến cái bóng lờ mờ cũng chẳng nhìn thấy nữa.

Tôi quyết liều, vẫn cứ vượt qua lan can.

“Thập Lục! Mày điên rồi à?”

Bên tai, tiếng gào của Hà Thái Nhi vang lên!

Cố Nhược Lâm cũng hoảng loạn hét lên, bảo tôi đừng có nhảy, không cứu được nữa rồi!

Tôi không quay đầu, chỉ dùng cái giọng khản đặc gào lên một câu.

“Không có chuyện không cứu được nữa!”

“Để xem thần sông của sông Dương, có dám lấy cái mạng của La Thập Lục cháu không!”

“Chú Trần là mạng hỏa, nó còn cần phải có lý do mới dám lấy! Cháu phải xem xem, cái mạng đại âm của cháu! Nó có lấy nổi không!”

Tôi nhảy vụt xuống giữa cái xoáy nước!

Đồng thời hai tay tôi giơ ra phía trước, làm động tác nhảy cầu!

Hạt mưa giống như viên đạn bi vậy, bắn bôm bốp lên đầu lên mặt tôi đau rát.

Bên tai chỉ còn lại tiềng gào thét, cùng với tiếng khóc lóc, thậm chí còn có đôi tiếng chó sủa thảm thiết.

Tùm!

Tôi rơi vào bên trong xoáy nước dưới sông!

Lúc nãy khi nhảy xuống, tôi đã lấy một hơi thật dài, rơi xuống xoáy nước xong, tôi bèn lấy sức bơi xuống phía dưới.

Bên trên có rất nhiều ánh đèn pin chiếu xuống, ánh đèn này tuy không chiếu sâu xuống được quá nhiều, nhưng cũng miễn cưỡng giúp tôi nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Xuống dưới nước, mọi thứ xung quanh ngược lại đều trở nên yên tĩnh.

Lực hút của xoáy nước rất mạnh, từ từ hướng xuống dưới, nếu thuận theo dòng xoáy để bị kéo xuống thì không có cảm giác gì lắm, nhưng một khi muốn bơi thoát ra ngoài, thì hai luồng lực đối nghịch gần như có thể xé nát người ra.

Tôi điên cuồng tìm kiếm xung quanh!

Tôi nhìn thấy Trần mù, đại khái ở vị trí phía dưới tôi tầm mấy mét!

Lúc này lão đã mất ý thức rồi, bị xoáy nước lôi kéo chìm xuống dưới đáy.

Còn may không phải chìm thẳng xuống, mà trôi vòng theo chiều xoay của xoáy nước rồi bị kéo dần xuống!

Phần bên dưới nữa thì là một khoảng đen xì, tôi căn bản chẳng nhìn thấy gì cả.

Rất nhanh, tôi đã bơi đến bên người Trần mù, một phát túm lấy tay lão, tiếp đó tôi bắt đầu điên cuồng bơi lên trên như bán mạng!

Vừa bơi lên một phát, tôi đã cảm giác dòng nước xung quanh như một đôi tay khổng lồ, đập mạnh ấn tôi xuống dưới.

Tiếp đó, lại có một cái bóng, đâm thẳng vào ngực tôi!

Luồng khí ban nãy lấy hơi, dính phải một quả như thế, bị đâm cho mất luôn...

Khuôn mặt trương phềnh trắng bệch của cái xác nữ áp sát vào mặt tôi, cái cảm giác khiến đầu tóc tê rần ấy, khiến lông tóc toàn thân tôi dứng đứng cả lên!

Tôi bị dọa cho sặc liền mấy ngụm nước, nước cũng vì gần quá sát cái xác, mà dường như lẫn cả mùi xác thối nồng nặc.

Cảm giác buồn nôn và sợ hãi chồng chất lên nhau, lực kéo của xoáy nước dường như cũng mạnh lên rất nhiều.

Tôi túm khư khư lấy Trần mù quyết không buông tay, lại ấn vào bả vai xác nữ, mượn lực ép xuống phía dưới!

Lực ép ấy, ngược lại khiến tôi vọt lên trên được mấy mét!

Đầu nhô được lên khỏi mặt nước.

Tôi liên tục hít thở mạnh, trong lòng vô cùng mừng rỡ!

Lúc này tôi cũng đã rõ, cái xoáy nước này đúng là rất đáng sợ! Nhưng không đáng sợ đến mức như tôi tưởng, Trần mù không lên được, chắc chắn liên quan đến việc lão ôm xác con gái!

Dù gì đó cũng là một cái xác nổi đã ở sông Dương rất nhiều năm!

Tôi chỉ kéo theo một mình Trần mù, ngược lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng đúng vào lúc này, trên mặt nước lại có một cái xác nổi tiến lại gần...

Mà cái xác nổi này, lại khiến da đầu tôi như muốn bung ra, trong lòng hoảng sợ đến nghẹt thở.

Đó là một cái xác nam, đầu hướng một nửa xuống dưới, nửa mặt còn lại hướng về phía tôi, con mắt nó trợn to không tả nổi, trên mặt lộ ra một nụ cười người chết vô cùng kì dị!

Hơn nữa, nó trôi với tốc độ rất nhanh!

Rầm một cái, nó đâm vào cổ tôi, sau đó tôi có cảm giác, nó dường như bóp chặt lấy cổ tôi, cùng với việc khiến tôi không thể hô hấp, còn lôi mạnh tôi xuống phía sâu dưới chân đập!

Trong đầu tôi đã bị nỗi sợ hãi lấp đầy!

Đúng thật là thần sông muốn lấy, và dám lấy mạng của tôi à?

Liên tục hai lần bị xác chết đâm vào, lần này còn định kéo tôi xuống dưới!

Cái mạng đại âm này của tôi, cũng không thể khiến nó phải xem xét tý nào sao?

Bị sặc nước cộng thêm với cảm giác nghẹt thở do bị bóp cổ, khiến đầu óc tôi quay cuồng từng đợt.

Tôi vẫn khư khư giữ lấy Trần mù, sau đó há to mồm, khản đặc gào một câu cứu mạng!

Đương nhiên, lúc này cũng chỉ còn một chuỗi bóng khí ục ục phun ra từ miệng tôi...

Tôi cũng chẳng phải xuống sông bừa bãi đâu.

Tôi đang đánh cược!

Thứ mang ra cược là chuyện ban đầu Trần mù bảo với tôi, gặp phải chuyện nguy hiểm không tự mình giải quyết được, thì kêu cứu mạng!

Trong lòng tôi vô cùng run rẩy, ý nghĩ cuối cùng còn sót lại trong đầu là.

“Mẹ! Mẹ nhất định phải bảo vệ cái mạng này cho con nhé!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận