Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1077: VỊ ĐẠO TRƯỞNG NÀY, KHÔNG PHẢI NGƯỜI THƯỜNG

Sau khi làm hết những sắp xếp này xong, tôi bèn cúi đầu nhìn giấy lanh mịn trong tay.

Khóe mắt có thể nhìn thấy Vương Kiên và Trần mù đi sang chỗ khác, rõ ràng là đang bàn bạc thương lượng, Lưu Văn Tam cũng theo qua rồi.

Tôi không đứng dậy qua hậu viện, mà lại lần nữa suy nghĩ về kế hoạch.

Kỳ thực chỉnh thể kế hoạch đều không phức tạp, tôi đã cố hết khả năng để chú ý đến chi tiết.

Nhưng lại vẫn không thể bảo đảm không chút sơ sót.

Bà cụ Hà ở trong khu phố cũ đã giết gà liên tiếp mấy ngày, lại cộng thêm thông tin kỳ hạn công trình tới gần, chắc chắn sẽ làm tê liệt một chút tư duy của Từ Bạch Bì.

Có điều, trong đây còn có một số vấn đề mang tính chi tiết, hơn nữa, vấn đề này cực có khả năng xuất hiện lúc chúng tôi vào khu phố cũ.

Chính là tôi phải trói gô Liễu Dục Chú, cùng việc trong đội ngũ còn có đạo sĩ.

Tôi phải khiến Từ Bạch Bì đủ tin tưởng, chứ nếu không, lão ta sợ rằng sẽ chặn chúng tôi lại bên ngoài khu phố cũ.

Nói cho cùng, vẫn chính là đầu gà và vàng ròng chưa chắc đã có thể triệt để làm tê liệt tư duy của Từ Bạch Bì, hạ thấp tính phòng bị của lão ta.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Lập tức đồng tử mắt co mạnh, ngoảnh đầu nhìn sang mặt của Liễu Dục Chú.

Tôi nhìn phải tới tận mấy giây đồng hồ, tiếp đấy tôi quay đầu đi, nhìn Phùng Chí Vinh một phát thật sâu.

“La tiên sinh... Cậu có gì cần nói sao?” Định lực của Phùng Chí Vinh rõ ràng không bằng Liễu Dục Chú.

“Những việc khác đều không thay đổi, Phùng gia chủ ông phải mời một người về.” Tôi trầm giọng nói: “Lần trước trước khi qua nhà họ Sài, Bà Phấn trang điểm cho tôi, Đường Lệ, tôi cần chị ta giúp đỡ!”

Sắc mặt Phùng Chí Vinh kinh hãi, có điều ông ta lập tức gật gật đầu, nói: “Cô ta chắc ở Nội Dương, tôi lập tức sắp xếp người qua mời cô ta.”

Tôi gật gật đầu, không tiếp tục nói thêm gì khác nữa.

“Tôi sẽ chia ra một bộ phận người theo đội ngũ các cậu, đủ để trấn áp Từ Bạch Bì, bộ phận người còn lại thì ở bên ngoài đề phòng ngộ nhỡ.” Liễu Hóa Dương cũng đứng dậy mở miệng, lão nói hết xong, liền đi thẳng ra khỏi sảnh chính.

Những người còn lại cũng gần như đều giải tán hết rồi, đến cả Trần mù và Lưu Văn Tam cũng đã đi làm công tác chuẩn bị.

Liễu Dục Chú chẳng đi đâu hết, ở trong sảnh chính ngồi chờ, đợi tôi sắp xếp.

Tôi đơn giản nói với Liễu Dục Chú, chúng tôi đợi Đường Lệ tới, nhất định hiệu quả sẽ gấp đôi.

Sắc mặt của Liễu Dục Chú không hề có thay đổi gì, chỉ gật gật đầu, thậm chí đều chẳng lộ ra vẻ hiếu kỳ.

Lại tiếp sau nữa bèn là chờ đợi...

Trong thời gian này, tôi mở cái bọc vải Trần mù đưa tôi ra, thứ đựng bên trong quả nhiên là Định la bàn.

Định la bàn đã được thay lên một chiếc kim chỉ mới toanh, tỏa ra thứ ánh sáng đồng nhàn nhạt.

Rõ ràng màu sắc này quá mới, có chút không ăn nhập gì với cảm giác dày nặng vốn có của Định la bàn.

Tôi đứng dậy đi lại trong nhà họ Phùng, rồi lại đi về hướng hậu viện.

Kim chỉ không ngừng biến đổi, cuối cùng lại hình thành kim xoay, chuyển động soàn soạt không ngừng.

Tâm trí tôi hơi ổn định được vài phần, ít nhất trên phương diện xem kim chỉ để định vị, thì Định la bàn có thể dùng được rồi, không vấn đề gì cả.

Thương Tượng chẳng qua chỉ tốn thời gian một đêm liền sửa xong nó, kỹ nghệ của anh ta quả nhiên cao siêu!

Đương nhiên, việc này cũng có liên quan đến chuyện anh ta chế tác lượng lớn la bàn nhái.

Nghĩ đến la bàn nhái, tôi liền hồi tưởng lại chiếc la bàn cuối cùng đó, cùng với những mảnh vụn la bàn ông nội để lại.

Trước đây ông nội với tư cách là Âm thuật tiên sinh, cũng coi như Âm thuật đạt đến đỉnh cao, nhưng vẫn cần dùng la bàn trấn xác.

Còn bây giờ tôi lại chẳng mấy dùng đến nữa, bất luật là phù chú của đạo sĩ, hay là phù của Âm dương tiên sinh, đều có thể làm được, hơn nữa còn đủ mạnh... Không hay không biết, thời gian gần như non một năm này, thay đổi của tôi phải nói là long trời lở đất....

Cuối cùng tôi đem Định la bàn cất lên trên người, lại quay về sảnh chính của tiền viện.

Vừa hay ở bên ngoài cổng chính, Phùng Quân đang cung cung kính kính đưa một người đàn bà nhanh chân đi vào.

Đó là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, nét quyến rũ vẫn còn, dung mạo vẫn cứ cho tôi một cảm giác quen thuộc.

Phùng Quân đưa người đàn bà vào trong sảnh chính, Phùng Chí Vinh chào hỏi với Đường Lệ.

Đường Lệ mỉm cười nhìn tôi, giọng điệu càng không có chút xa lạ nào: “La tiên sinh, hơn nửa năm không gặp, thần thái khí phách của cậu, thay đổi không nhỏ.”

“Mời tôi tới gấp thế này, là có việc quan trọng gì cần trang điểm sao?”

Tôi bây giờ còn nhớ rất rõ, lúc Đường Lệ trang điểm cho tôi, còn nói với tôi ánh mắt nên như thế nào.

Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt hướng lên trên người Liễu Dục Chú, nói: “Giúp vị đạo trưởng này trang điểm, có điều không phải hôm nay dùng, chị có thể trang điểm trước, để chúng tôi xem xem, ngày mai lại trang điểm lần nữa.”

Ánh nhìn của Đường Lệ cũng hướng lên trên người Liễu Dục Chú, cả người chị ta đều ngẩn ra, ánh mắt đều có vài phần thay đổi.

Đầu mày Liễu Dục Chú hơi nhíu lại, Đường Lệ lập tức liền tỉnh người lại.

Chị ta cười khẽ, nói: “Khí trường của vị đạo trưởng này đúng thật không phải người thường. La tiên sinh, trang điểm cho vị đạo trưởng này, sợ rằng đều không bì được với khí trường trên thân anh ta.”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Không cần khí trường, hóa trang cho anh ta, thành bộ dạng trọng thương, kiểu bất lực sắp chết.”

Đến đây, ánh mắt của Liễu Dục Chú cuối cùng cũng có vài phần thay đổi.

Mắt Đường Lệ hơi nheo lại, nét cười trong giọng điệu của chị ta không còn nữa, lại nhìn Liễu Dục Chú thì đầu mày hơi chau.

Một hồi sau, Đường Lệ lắc lắc đầu: “La tiên sinh... Yêu cầu này của cậu, đích thực làm khó tôi rồi, khí trường của vị đạo trưởng này, không chỉ là tới từ ánh mắt, mà là từ chỉnh thể tướng mặt cùng với bản năng của anh ta, trang điểm cũng vô dụng thôi. Cho dù là anh ta mặt bê bết máu, khắp người thương tích, kể cả thực sự đến bên bờ cái chết, khí trường này của anh ta đều sẽ chỉ càng khốc liệt hơn, cậu tin không?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La (lẻ loi ngồi trên ban công, nhìn vọng ánh đèn lác đác trên đường phố, thần sắc ngẩn ngơ, Thanh Sơn (vỗ vỗ vai lão La): Ngươi sao thế lão La?

Lão La thở dài: Thanh Sơn đại thúc, thời gian của thúc sắp tới rồi, tôi cũng sắp rồi. Phim rồi sắp hết, không nỡ.

Thanh Sơn: Hạ màn của ngươi, sẽ khiến Thập Lục trưởng thành.

Lão La: ....

Chương mới hôm nay kết thúc rồi.

[Giải thích từ dịch giả]

Khí trường: là từ miêu tả về thứ năng lượng ẩn từ cơ thể con người tỏa ra (tương tự như vật thể phát ra từ trường), cũng dùng để chỉ sự ảnh hưởng từ khí chất của một người đối với môi trường xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận