Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 712: VĂN THƯ TẾ CÁO

Nụ cười trên mặt Phùng Chí Vinh mười phần chân thành, đích thực là mừng thay cho tôi thật.

Kỳ thực tôi cũng không muốn kéo dài thêm, hơn nữa, Viên Hóa Thiệu chết rồi thì chỉ là xác chết thông thường, bị chặt đầu, không hóa sát phá xác, không cách gì tác quái.

Thời gian hơi dài một chút, e rằng xác chết sẽ thối rữa, nhỡ đâu lại có sự việc đột xuất gì, khiến tôi không thể đi tế bái, thì việc này liền tiếp tục bị trì hoãn nữa.

Huống hồ việc đợi tôi xử lý không ít chút nào, Liễu Dục Chú lúc trước đã từng nói, bảo tôi đỡ âm linh cho Liễu Hóa Yên, còn cả Trương Nhĩ chắc đã tới Trần Thương của vùng đất Tam Tần, cùng với việc tôi cần qua nhà họ Liễu, hành lễ quỳ lạy đối với Đạo tượng nhà họ Liễu.

Ngoài ra còn việc Liễu Dục Chú muốn lấy Thiện thi đan, những lão tiền bối nhà họ Liễu mà miệng gã nói chắc đã ra ngoài, đang trên đường gấp rút tới đây.

Tôi cực sợ bọn họ sẽ đánh nhau với Dương Thanh Sơn, tới lúc đó tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì hết...

Nghĩ đến đây, tôi bèn lấy ra một tờ giấy lanh mịn, nhanh chóng viết ra một đống thứ, đồ tế Tam sinh, nến hương đồ cúng, cùng với một loạt các loại bàn án, đèn lồng trắng... mà việc cúng tế cần dùng đến khác.

Sau khi viết xong, Phùng Chí Vinh lập tức phái người đi chuẩn bị, trong cái bát trước mặt tôi, Từ Thi Vũ đã gắp đầy thức ăn cho tôi rồi.

Mùi thơm thức ăn bay vào mũi, bụng tôi trống không, cầm bát đũa lên, rất nhanh đã tế đầy miếu ngũ tạng, cả người đều khoan khoái hơn hơn không ít.

Từ Thi Vũ thấy tôi đã buông đũa, bèn đưa cho tôi một tờ giấy ăn, ra hiệu cho tôi lau miệng.

Trong thời gian này tôi mới phát hiện bà nội tôi hóa ra đã chẳng thấy đâu nữa.

Tôi vừa lộ ra biểu cảm thắc mắc, Từ Thi Vũ đã nhỏ giọng bảo với tôi, bà nội tôi về phòng thay quần áo rồi, kỳ thực lúc trước Trần mù và Lưu Văn Tam về, bà nội đã biết cần đi tế bái ông nội và bố tôi, bà đang đi chuẩn bị.

Tôi mới vỡ lẽ.

Lúc này Lưu Văn Tam đặt chén rượu xuống, trong mắt lão cũng có vẻ nghi hoặc, có điều lại chẳng hỏi thêm.

Tôi đương nhiên biết Lưu Văn Tam muốn hỏi gì, có điều không hề lập tức mở miệng, liền nói giống như ban nãy trả lời Trần mù: “Chú Văn Tam, có việc gì, ngày mai rồi nói.”

“Rồi, chuyện tế bái, chú không đi với mày nữa, đây là chuyện riêng của nhà họ La.” Lưu Văn Tam đứng dậy, lão cũng liếc Trần mù một cái, vẫy vẫy tay: “Lão mù, ông cũng đừng đi theo hóng hớt linh tinh nữa, về nghỉ ngơi cho tử tế, chân ngao sói bị thương nặng thế, ông không phải đi kiếm cái xác cho nó gặm tý à?”

Lưu Văn Tam nhắc một phát thế này, tôi mới phản ứng lại thương tích trên chân ngao sói.

“Chú Trần, Tiểu Hắc nó...” Tôi lập tức liền mở miệng hỏi.

Trần mù bình thản trả lời: “Không đáng ngại, nó gần đây ăn đủ nhiều rồi, chú đã khâu sơ vết thương cho nó, nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục, còn về cái con ngỗng Vật cực thông linh đó, nó với Tiểu Hắc ở chung một chỗ, chú không tách ra, cứ giữ lại đi.”

“Được.” Tôi gật gật đầu, trong lòng cũng hơi thở phào một tiếng.

Trong thời gian này, bà nội đã từ bên sân đi ra, bà hóa ra cũng thay một bộ Đường phục kiểu nữ, tóc được chải gọn không một sợi tóc rối, đội lên một chiếc mũ tròn nho nhỏ, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua tuy nhiều, nhưng tinh khí thần rất dồi dào.

Từ cổng cũng bước vào một người nhà họ Phùng, tôi một phát liền nhận ra là Phùng Khuất.

Hắn đến gần trước mặt, trước tiên hơi hơi cúi người với tôi, rồi mới nói: “La tiên sinh, những thứ cậu sắp xếp đã chuẩn bị đầy đủ rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Tôi đứng dậy, hướng về phía Phùng Chí Vinh cảm kích nói một câu cảm ơn.

Phùng Chí Vinh cười ha hả nói không phải ngại, ra hiệu bảo tôi đi bận việc của mình, có gì cần thì trực tiếp sắp xếp với Phùng Khuất.

Tôi hít sâu một hơi, đang định hỏi Trần mù, cái xác tàn của Viên Hóa Thiệu ở đâu.

Chưa đợi tôi mở miệng, Trần mù đã đứng dậy đi sang phía bên kia sân, chưa tới hai phút, lão đã cõng ra ngoài một cái bọc, vứt xuống đất ở giữa sân.

Tôi đi về phía cái bọc đó, cõng nó lên xong rồi đi ra phía ngoài.

Lúc gần đến cổng, phía sau lại truyền lại tiếng của Trần mù.

“Cái xác tàn này không cần thiết phải mở đường âm, một là nó không làm được gì nữa cả, hai là y quá dữ, trên người không biết gánh bao nhiêu mạng người, không có thứ gì dám tới chặn, thậm chí sẽ có rất nhiều “người” tới xem trò cười của y.”

Tôi ngoảnh đầu nhòm Trần mù một cái, gật đầu đồng thời cũng nói một câu đa tạ chú Trần.

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, quay lưng lại phía tôi, ngồi về vị trí của lão.

Sau khi ra khỏi cổng xong, trước cổng chính đỗ hai chiếc xe, một chiếc xe bán tải phía sau là những thứ tôi cần, phía trước thì ngồi tận mấy người nhà họ Phùng, rõ ràng là người đợi chút nữa giúp đỡ mà Phùng Khuất sắp xếp.

Chỉ dựa vào tôi, bà nội và Từ Thi Vũ, làm sao có thể khiêng bao nhiêu thứ thế này lên núi?

“La tiên sinh, Phùng Bảo theo cậu bận bịu mấy ngày, Phùng Quân lần này làm sai, gia chủ đã trách phạt hắn rồi.” Phùng Khuất ở sau lưng tôi nhỏ giọng nói.

Tôi ừ một tiếng, biểu thị đã biết, không hề nói thêm gì khác.

Trước tiên kéo cửa bảo bà nội và Từ Thi Vũ lên xe, rồi tôi mới ngồi lên ghế lái phụ, Phùng Khuất lái xe cho tôi, xe phía trước đương nhiên có người khác nhà họ Phùng lái.

Tôi chú ý nhìn thời gian một phát, lúc tôi về trời vừa hoàng hôn, lúc này đã gần đến tám giờ, trời đã hoàn toàn vào đêm.

Rời khỏi nội thành tốn mất một khoảng thời gian, lúc khoảng chừng gần chín giờ, chúng tôi mới đến bên ngoài quả núi an táng bố tôi và ông nội tôi.

Người nhà họ Phùng khiêng đồ lên núi, đương nhiên lại tốn không ít thời gian.

Đến phía trước phần mộ chỗ sườn núi, một vành trăng tròn đã treo cao trên đỉnh đầu.

Bày xong bàn vuông, đồ cúng Tam sinh, nến hương hoa quả cúng đặt lên vị trí cần đặt, tôi bèn bảo Từ Thi Vũ qua một bên đốt tiền âm phủ.

Tôi không lập tức bắt đầu quy trình tế lễ, mà từ trên mộ bắt đầu dọn dẹp cỏ dại bên trên.

Sau khi tất cả đều làm hết xong, tôi mới cúi người trước linh đường bàn vuông, dùng nghiên mực lấy từ chỗ Viên Hóa Thiệu mài mực, lại dùng Bút Địa Chi chấm mực, bắt đầu viết văn thư tế cáo.

Phùng Khuất thì đưa những người nhà họ Phùng kia lùi ra một vị trí phía cuối gió, không ở bên cạnh làm phiền.

Cùng lúc tôi viết văn thư tế cáo, bà nội ở bên cạnh đã mở cái bọc buộc chặt kín mà Trần mù đưa cho kia ra, hai đoạn xác tàn của Viên Hóa Thiệu, lộ ra dưới ánh trăng.

Máu tươi đã biến thành màu đen, làn da xác chết cũng bắt đầu ánh xanh ánh vàng.

Đương nhiên, đây không phải là màu xanh của xác thanh thi hóa sát, mà chỉ là màu tái xanh thông thường.

Trong mắt bà nội tôi lúc này có chút nước mắt rưng rưng, có điều càng nhiều hơn lại là nỗi hận.

“Lão già, kiếp này ông chết được cái rõ ràng, còn tôi thì hồ đồ nửa đời, đến kẻ thù của nhà ta là ai, cũng đến bây giờ mới biết.”

Bà nội run run mở miệng, giọng nói toát ra vẻ bi thương.

Có điều tiếp đó, bà lại có vài phần vui mừng an ủi, hạ giọng nói: “Còn may Thập Lục không thua kém ai, hung thủ hại một nhà chúng ta, đã đền tội, nó chết rất thảm, phân thây mà chết...”

Tôi đứng dậy, cầm văn thư tế cáo lên, hơi hơi gật gật đầu với bà nội.

Bà nội lùi ra đứng cùng một vị trí với Từ Thi Vũ, bà đón lấy một xấp tiền giấy, từng tờ một bỏ vào trong chậu lửa.

Tôi hắng hắng giọng, nhìn thẳng vào nấm mồ phía sau linh đường đã được bày biện xong, lớn giọng niệm: “Âm dương tiên sinh cầm bút, hôm nay mở đàn.”

“Nay năm Mậu Tuất, tháng Đinh Tỵ, ngày Nhâm Tý, hiếu tôn La Thập Lục, chiếu cáo với phụ thân La Vãn Thành, tổ phụ La Trung Lương.”

“Thập Lục mang nặng ơn dưỡng dục của tổ tông, kính lễ thờ phụng.”

“Hôm nay tru diệt huyết thù Viên Hóa Thiệu, để cáo vong linh tiên nhân trên trời, vậy nên trần thuật, Thần linh chứng giám!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận