Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 686: GÀ ĐI LÙI, CHUỘT QUỲ LẠY

Ngao sói khép miệng thật mạnh một phát, rồi lại vụt lắc lắc đầu, cuối cùng trực tiếp vẩy bay con chuột lông xám kia ra, rơi xuống đất xong không động cựa nữa.

Tôi thở phào một tiếng, đang định lên trước dẫn đường.

Kết quả phía trước truyền lại tiếng động sột soạt.

Giây tiếp theo, trên mặt đường chui ra dày đặc chi chít toàn là chuột...

Tiếng chít chít điếc tai, đám chuột này còn càng vô cùng kỳ dị, sau khi chúng xuất hiện trên mặt đường xong, gần như đều dựng lên đứng bằng hai chân trên mặt đất, hướng về phía chúng tôi dập đầu lạy...

Đây là chuột quỳ lạy...

Đầu mày Liễu Dục Chú hơi nhíu lại, gã đột nhiên nhấc phất trần lên, bộ dạng ra vẻ định động thủ.

Lông trên cổ ngao sói đều dựng ngược hết lên.

“Phùng Bảo.” Tôi hạ giọng gọi một câu, Phùng Bảo lập tức gật mạnh đầu, đưa tay lên làm một động tác gọi, lập tức những người nhà họ Phùng kia đều vây lấy cái người bị cắn đứt ngón chân kia, chỉ hơn nửa phút, đã trực tiếp chia hết hơn nửa số lá nguyệt quế và lông mèo trong gùi của hắn.

Hơn mười người vòng qua tôi, Trần mù, cùng với Liễu Dục Chú, đi đến mặt đường phía trước, do Phùng Bảo dẫn đầu, trực tiếp rắc thẳng một nắm hỗn hợp vụn lá nguyệt quế với lông mèo ra, lập tức đám chuột kia giống như nước lạnh rót vào trong dầu sôi vậy, bắt đầu sôi sùng sục lên.

Chúng vụt vọt lên cao, kêu chít chít điếc tai lao về phía Phùng Bảo.

Phùng Bảo chửi ầm lên một câu: “Địt! Lũ súc sinh chúng mày, có thành tinh cũng là chuột, chuột chạy qua đường người người đuổi đánh, còn dám đứng lên trên đường nữa!”

Trong lúc hắn giật tay, hóa ra rút từ thắt lưng ra một cây gậy khóc tang bằng đồng! Vụt vung lên một phát, mười mấy con chuột lông xám nhảy lên liền bị đánh bay, dưới lực đánh này, lập tức đứt gân gãy cốt ngay tại trận!

Tai của Trần mù hơi động đậy, lão bình tĩnh nói: “Cây gậy khóc tang này mày không cần dùng đến, Lưu Văn Tam lại dùng không quen, Phùng Bảo nếu theo chúng ta làm việc, cầm món binh khí cũng có thể giúp đỡ được.” Tôi gật gật đầu, biểu thị tôi không có ý kiến.

Những người còn lại của nhà họ Phùng cũng lao lên trước!

Vừa rắc hỗn hợp lá nguyệt quế và lông mèo, đồng thời thi nhau móc vũ khí thuận tay trên người ra, có người dùng gậy, có người dùng dao găm, gần như đều là thế cục một bên áp đảo.

“Một vật khắc một vật, đám Khôi tiên này hoàn toàn bị đồ của cậu khắc chết rồi, nếu không mấy người thường không có bản lĩnh động được đến chúng.” Liễu Dục Chú buông phất trần xuống.

Ngao sói chạy một vòng quanh người tôi, lờ mờ tách tôi và Trần mù ra.

Tôi vẫn gật đầu, coi như trả lời Liễu Dục Chú.

Chừng mười phút sau, trên mặt đất một vùng tan nát, toàn bộ đều là xác chết của chuột, đám chuột này được cái cũng kiên quyết, thế mà chẳng có một con nào tháo chạy.

Trên mặt Phùng Bảo có vài phần hưng phấn, những người nhà họ Phùng còn lại cũng đều lộ vẻ mừng rỡ.

Bọn họ dọn dẹp mặt đường phía trước, sau khi dọn sạch sẽ xong, liền làm một động tác mời, bảo chúng tôi đi trước.

Tôi cũng rất rõ nguyên nhân bọn họ vui vẻ, chắc chính là đã làm thành công một chuyện.

Phùng Bảo còn hưng phấn nói một câu: “La tiên sinh cứ yên tâm, đám Gia tiên này, có sắp xếp của cậu, cộng thêm nhà họ Phùng không có thằng nào hèn cả, tuyệt đối toàn bộ đều diệt hết!”

Tôi gật gật đầu, tán thưởng nhìn Phùng Bảo và đám người nhà họ Phùng phái tới.

Lập tức trên mặt những người đó đều lộ ra biểu cảm càng hưng phấn hơn.

Phùng Bảo quát lên: “La tiên sinh đều dặn không chỉ một lần rồi, toàn bộ đều lên trước mở đường! Xong chuyện về gặp gia chủ, gia chủ sẽ còn trọng thưởng! Gia chủ đã nói qua rồi, ai theo La tiên sinh bán mạng, quay về rồi, thì đều là rường cột của nhà họ Phùng!”

Nói xong những lời này, đám người nhà họ Phùng kia lập tức đều đi lên phía trước chúng tôi mở đường.

Ngao sói dựng đuôi lên đi bên hông tôi.

Chúng tôi lại lên trước một đoạn, đột nhiên, ngao sói ngoảnh đầu lại, vụt sủa ầm lên một tiếng.

“Tiểu Hắc?” Tôi lập tức ngoảnh đầu lại theo, kết quả trên đường mà chúng tôi tới, lại có mấy con gà trống đang đi.

Lúc này chúng tôi lên núi đã được một thời gian rồi, rừng cây um tùm rậm rạp, che hết đại bộ phận ánh trăng, ánh sáng kỳ thực đã tối tăm hơn không ít.

Tầm nhìn không còn rõ nét như trước nữa.

Ánh trăng mờ mờ ảo ảo rắc xuống, chiếu lên trên người mấy con gà trống đó, tôi lập tức có chút cảm giác trong lòng ớn lạnh.

Bởi vì mấy con gà này, toàn bộ đều đứt cổ... Càng kỳ dị hơn là, chúng hóa ra đều đang đi lùi!

Trên con đường đất lồi lõm, mỗi con gà đều là gà trống đẹp mã, màu lông sáng bóng, nhưng đầu lại đứt mất, chỉ còn lại cái cổ gà hơi hơi lắc lư, đi giật lùi ra phía trước liền trông càng kỳ dị.

Đây... là gà đi lùi!

“Quỷ chuyển quan... sắp tới rồi....” Giọng tôi khản đặc khác thường.

Ngao sói vụt một phát từ bên người tôi vọt ra, trực tiếp lao về phía mấy con gà trống đi lùi kia, gà trống vỗ cánh phành phạch định tránh né, nhưng bọn chúng làm sao mà né nổi ngao sói. Hai ba phát toàn bộ đều bị ngao sói ngoạm vào trong miệng, tốc độ của ngao sói nhanh đến kinh người, vài miếng là đã nuốt hết chúng luôn.

Cảnh tượng này đương nhiên lọt vào mắt của những người còn lại.

Trần mù ho lẹc khẹc mấy tiếng, nói: “Quỷ chuyển quan?”

Tôi gật gật đầu nói: “Hồi đó lúc cháu còn chưa quen chú Trần, cháu với chú Văn Tam gặp phải tên Mã Bảo Trung rất khó đối phó, nguyền rủa cháu là khi gà đi lùi, chuột quỳ lạy, quỷ chuyển quan, chú Văn Tam và cháu sẽ chết, trước đây cháu cũng từng nghi ngờ việc Mã Bảo Trung và Mã Bảo Nghĩa xuất hiện trong thôn bọn cháu đều là trò của Viên Hóa Thiệu, bây giờ xem ra, đích thực không sai.”

“Viên Hóa Thiệu, bây giờ chắc chắn đã biết chúng ta đến rồi, chắc là đang ở đây đợi chúng ta.”

“Ừ, quỷ chuyển quan, phá đi là xong, còn có thứ gì hung dữ hơn Ương Sát Nam Cương được.” Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, gật đầu ra hiệu tiếp tục lên trước.

Tôi gọi bảo mấy người Phùng Bảo đừng đi quá nhanh, hơi lùi sau một chút, hình thành một đội hình bảo vệ trước sau.

Tôi vừa nói quỷ chuyển quan xong, rõ ràng mấy người Phùng Bảo đều càng chú ý cẩn thận hơn, bọn họ vừa nãy sau khi cơn hưng phấn qua đi xong, bây giờ đều toát ra vài phần thận trọng và sợ hãi.

Kết quả đi một mạch, đi phải ít nhất gần một giờ đồng hồ, đều chẳng gặp thêm bất cứ thứ gì dị thường nữa.

Đừng nói quỷ chuyển quan, đến bốn Gia tiên Bạch Liễu Hồ Hoàng còn lại cũng đều chẳng gặp.

Bên đường thì cũng liên tiếp gặp phải miếu Gia tiên khác nhau, phân biệt là Miếu Bạch Tiên, Miếu Liễu Tiên, Miếu Hồ Tiên, nhưng không gặp Miếu Hoàng Tiên.

Núi lùn vốn không cao, tốc độ đi của chúng tôi lại không chậm, lúc này đã sắp đi đến đỉnh núi rồi.

Lùm cây không chặn được ánh trăng xuyên thấu, kỳ thực lúc được nửa đường, Phùng Bảo với những người nhà họ Phùng kia cũng lấy đèn pin ra soi sáng.

Chỉ có điều rất quái dị là, ánh đèn pin vừa bật sáng, liền phát ra tiếng rè rè, sau đó liền tắt luôn.

Khí trường phong thủy ở đây, khiến rất nhiều thứ đều không dùng được.

Cuối cùng, chúng tôi bước lên trên đỉnh núi, sau khi đến đây xong, tầm nhìn bèn mở rộng hơn không ít, có thể nhìn thấy đỉnh núi của ngọn núi lùn ở phía đối diện, lại cúi đầu nhìn xuống mạn phía tây, có thể nhìn thấy chéo xuống dưới là chỗ nút giao đường hầm, lại nhìn lên vị trí phía bắc, thì chính là vị trí giáp phía sau của hai ngọn núi.

Ngồi Bắc hướng Nam, Tử môn nắm ở chân núi phía Nam, vậy thì huyệt nguồn sinh khí hội tụ sẽ nằm ở sườn núi phía Bắc.

Tuy rằng vị trí của chúng tôi lúc này từ trên nhìn xuống, lại là đêm trăng tỏ treo cao, nhưng phía dưới có sương trắng mông lung uốn lượn, chắn mất tầm nhìn.

Nhìn không rõ phía dưới sườn núi có gì, có điều cái chỗ đó, chắc chính là nơi có phủ đệ của Viên Hóa Thiệu...

Cũng chính vào lúc này, Phùng Bảo đột nhiên gọi một tiếng vừa kinh sợ vừa nghi ngờ: “La tiên sinh, cậu nhìn bên kia, là gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận