Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 879: HÀ TRĨ, TƯỞNG BÀN, LÝ ÂM DƯƠNG

Sau thời gian ngỡ ngàng ngắn ngủi, tôi nhìn bức họa của Hà Trĩ không chớp mắt.

Thẩm Kế ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Anh biết người đàn bà này?”

Thẩm Kế không hề biết chuyện trộm thọ và Viên Hóa Thiệu, đương nhiên không biết Lý Âm Dương và Hà Trĩ.

Bức họa của Hà Trĩ ở trong phủ đệ của Viên Hóa Thiệu, người từng nhìn thấy cũng không nhiều.

Tôi hơi hơi gật đầu, trả lời Thẩm Kế.

Nhìn kỹ lưỡng lại, tôi phát hiện ra một chi tiết, Hà Trĩ lúc này trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Hồi tưởng lại bức họa nhìn thấy trong phủ đệ của Viên Hóa Thiệu, vẻ đẹp của Hà Trĩ, tràn ngập dáng vẻ của một người đàn bà trưởng thành, còn bức họa Hà Trĩ ở đây vẫn còn vài phần thanh xuân.

Năm tháng tuy sẽ khiến dung mạo phụ nữ dần già đi, nhưng khí chất và khí trường trên người những phụ nữ khác nhau, lại sẽ không kém với sự thay đổi thay da đổi thịt.

Thường nói nữ lớn thập bát biến, theo tôi thấy, hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, sự thay đổi của phụ nữ đều chưa từng dừng lại. Sự tồn tại của bức họa này, đã hoàn toàn kiểm chứng cho suy nghĩ của tôi.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn xác chết của Tưởng Bàn trên giường một cái, đầu mày nhíu chặt.

Tưởng Bàn là người đã có gia thất, tại sao lại treo bức họa của Hà Trĩ ở đây? Nếu không có bức họa này, tôi cũng biết bọn họ chắc chắn có liên quan, nếu không Hà Trĩ làm sao lại biết Kim tiền hào?

Chỉ là sự tồn tại của bức họa này, chứng minh rằng vấn đề bên trong bèn lớn hơn rất nhiều.

“Tưởng tiên sinh có để lại di thư hoặc dạng tạp ký gì không?” Tôi mở miệng hỏi.

Tưởng Thạch lắc lắc đầu, khàn giọng nói: “Tiên phụ ra đi đột ngột, không để lại lời nào, cũng chẳng có di thư, tiên phụ cả đời thanh bần, cũng không có sở thích viết tạp ký, hồi đó cả nhà tiên phụ bị diệt môn, những thứ còn lại cũng đều bị vơ vét đi rồi.”

Tôi vốn còn định tìm một lượt trong căn nhà tranh này, nghe những lời này của Tưởng Thạch, liền chỉ có thể khiến tôi từ bỏ ý định.

Năm đó đã bị vơ vét một lần rồi, những năm nay khu nhà này bỏ không, bọn họ cũng không thể chưa từng tìm kiếm, nếu đã không có, tôi có tìm tiếp cũng vô dụng, chỉ có thể chẳng có thu hoạch gì, thì không cần thiết phải khiến mấy người Tưởng Thạch này nghĩ nhiều nữa.

“Được, nếu đã lấy nhà cũ làm âm trạch, thì đợi con gái của Tưởng tiên sinh lên bờ về nhà xong, tôi sẽ lập bia, viết cáo văn, rồi sửa đổi đôi chút, trừ bỏ dương khí trong khu nhà này, từ sau ở đây bèn là phần mộ của Tưởng tiên sinh.”

“Bây giờ không có việc gì khác rồi, phiền cụ giúp chúng tôi sắp xếp chỗ nghỉ, chúng tôi còn cần đợi người tới, mới có thể vớt xác.”

Tưởng Thạch lập tức cúi người gật đầu, khiêm nhường cung kính nói: “La tiên sinh đừng gọi tôi là cụ nữa, gọi tôi Tưởng Thạch là được. Cậu là Âm dương tiên sinh giống như tiên phụ, lại đưa ông hồn về cố hương, Tưởng Thạch cảm kích không thôi!”

Ông ta nói xong lại cúi người làm một động tác mời, ra hiệu cho tôi và Thẩm Kế đi trước, ông ta thì đi theo sau chúng tôi cùng rời khỏi gian nhà tranh.

Ba người chúng tôi đi qua hậu viện rồi lại vòng tới cổng của tiền viện ra ngoài, phát hiện những người khác vẫn đang đứng đợi ở đây.

Tưởng Thạch gọi một người trẻ tuổi tới, đưa ra sắp xếp, người trẻ tuổi đó bèn lái xe dẫn chúng tôi đi quay lại.

Lại quay về trên thị trấn nằm cách bờ Hồng Hà không xa, vị trí cổng thị trấn có một căn tứ hợp viện, Tưởng Thạch sắp xếp cho chúng tôi nghỉ ngơi tại đây.

Sau khi vào ở xong, người thanh niên đơn giản nói với chúng tôi vào câu, hơn nữa còn để lại số điện thoại cho Phùng Bảo và Phùng Quân, ý là có việc thì trực tiếp thông báo cho cậu ta, cậu ta bây giờ rời đi, sẽ lập tức tiếp tục sắp xếp người đem đồ ăn tới.

Lại đợi ăn xong đồ ăn, thời gian đã sắp đến giờ Tý mười một giờ rồi.

Thẩm Kế về phòng nghỉ ngơi trước, tôi dặn dò Phùng Bảo và Phùng Quân nghỉ ngơi sớm chút xong, cũng về trong phòng mình.

Sau khi nằm lên giường, tôi lăn qua lật lại nhưng không ngủ được.

Bởi vì trong đầu liên tục nghĩ đến bức họa của Hà Trĩ, tôi cứ cảm giác có chút bất thường.

Bởi vì tôi suy đoán một chút, lẽ nào ba Âm dương tiên sinh Viên Hóa Thiệu, Lý Âm Dương, Tưởng Bàn này có liên quan lẫn nhau?

Ở đây có bức họa của Hà Trĩ, Hà Trĩ biết Kim tiền hào, đã có thể xác định chắc chắn về mối quan hệ giữa Tưởng Bàn và Lý Âm Dương rồi, chỉ có điều Viên Hóa Thiệu thì tôi kiểu gì cũng không liên hệ lại được.

Hơn nữa tôi hồi tưởng lại một điểm càng quan trọng hơn, trong tạp ký của Lý Âm Dương, có ghi chép rằng gặp được Viên Hóa Thiệu ở thành phố Nội Dương.

Có điều ông ta lại không ghi chép bất cứ sự việc nào có liên quan đến Tưởng Bàn, thậm chí cũng chẳng ghi chép Hà Trĩ học được Kim tiền hào vào lúc nào!

Vậy trong đây bèn có một khả năng, mâu thuẫn năm đó giữa Lý Âm Dương và Tưởng Bàn, không những khiến Tưởng Bàn hiểu nhầm Lý Âm Dương là tiểu nhân, mà ông ta còn tin tưởng kẻ khác, cái kẻ tiểu nhân thực sự đó!

Đồng thời cũng khiến Lý Âm Dương không muốn nhắc đến đồng thời ghi chép lại những sự việc này?

Lại hoặc là... Còn có một khả năng rất nhỏ nữa, Lý Âm Dương để Hà Trĩ học được Kim tiền hào, cũng từng dùng thủ đoạn khác, đây hoặc giả cũng là nguyên nhân khiến Tưởng Bàn hiểu lầm?

Cơn buồn ngủ dần kéo tới, tôi vốn còn định xem xem Viên thị Âm dương thuật, cuối cùng cũng chỉ có thể buông bỏ, dựa vào đầu giường chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại xong, tôi hoạt động gân cốt một chút ở trong sân, dùng gậy khóc tang và trảm quỷ đao luyện tay một chút.

Có người đưa đồ ăn sáng tới, chẳng bao lâu Tưởng Thạch cũng tới một lần, trong tay ông ta còn cầm một cái hộp dài, thần sắc cung kính giao cho tôi.

Tôi mở ra xong thì ngẩn ra một phát, bởi vì bên trong chính là một bức họa, sau khi mở bức họa ra xong, hóa ra lại là bức họa của Hà Trĩ?

Tôi thắc mắc hỏi Tưởng Thạch, tại sao lại đem bức họa này đưa cho tôi?

Tưởng Thạch mới hạ giọng nói: “Đêm qua tiên phụ báo mộng, ông ngồi bên cạnh giường, cứ nhìn bức họa này mãi, còn tôi thành đứa trẻ, đứng hầu bên cạnh, đột nhiên bức họa rơi xuống, tiên phụ xua xua tay bảo tôi đem đi. Tôi nghĩ là, đây khả năng là di nguyện của tiên phụ, muốn đem bức họa này đưa cho tiên sinh.”

Tôi không tiếp tục hỏi thêm gì khác, thu bức họa lại, rồi lại đậy chặt hộp, bảo Phùng Quân đem lên trên xe, đồng thời tôi cũng lên kế hoạch luôn, đợi quay về lúc đi an táng Lý Âm Dương, tôi chắc không động đến xác chết của Hà Trĩ được, trong tình huống đó, tôi bèn đem bức họa này đốt cho Lý Âm Dương.

Hơn nữa lúc này tôi còn nghĩ rõ ra một việc.

Tưởng Bàn cuối cùng ngộ ra tất cả, chắc là rời khỏi huyện Vọng Hồng Hà, đi tìm xác kỳ thi, sau đó thì tìm Lý Âm Dương, nhưng lại chết ở trong mộ đạo.

Tìm xác kỳ thi, chắc là một giao ước nào đó với Lý Âm Dương?

Hơn nữa kẻ ác còn lại không thể nào là Viên Hóa Thiệu, vậy kẻ đó là ai, sợ rằng đến giờ cũng đã tiêu tan trong cát bụi của lịch sử rồi.

Tưởng Thạch không làm phiền chúng tôi, dừng lại thời gian ngắn xong bèn đưa người rời đi.

Tôi vứt bỏ tất cả tư duy, về lại trong phòng tiếp tục nghiên cứu Viên thị Âm dương thuật.

Thẩm Kế ngoài lúc ăn uống có ra ngoài một chút ra, thời gian còn lại cũng đều ở trong phòng, chắc là cũng đang tiếp tục học Thiên Nguyên Tướng Thuật và Kim tiền hào.

Ngoài bộ phận Tiên thiên Thập lục quẻ của Viên thị Âm dương thuật, tôi do dự đi do dự lại mãi, xong vẫn lật ra xem những nội dung còn lại, bởi vì tôi muốn tìm ra phương pháp hóa giải Ác thi vũ hóa.

Viên Hóa Thiệu có cách nhắm vào Lý Âm Dương, thậm chí là lấy đan đoạt xác, những thuật pháp này đích thực tà ác, nhưng đây cũng là lựa chọn không còn cách nào khác của tôi. Tôi không tin tưởng người khác được, không dám để bất cứ người nào học.

Lãnh thi Nhiếp hồn Cản thi thuật tôi đã xem qua, chẳng có giúp đỡ gì với Ác thi vũ hóa cả.

Đang lúc tôi định lựa chọn nội dung trong trang giấy bị tôi xé xuống, thì bên ngoài truyền lại tiếng động ồn ào.

Tôi loáng thoáng còn cảm giác thấy âm thanh này có chút quen tai.

Đồng thời tôi còn nghe thấy tiếng Phùng Bảo và Phùng Quân cung kính gọi Cẩu gia chủ.

Tim tôi thót lại một phát, vội vàng đem toàn bộ đồ đều cất lên trên người, rồi nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

[Giải thích từ dịch giả]

Nữ lớn thập bát biến: Thành ngữ TQ, bắt nguồn từ nguyên văn: “Long nữ có thập bát biến, nhữ và lão tăng thử một biến xem.” trong “Cảnh Đức Truyền Đăng Lục” của U Châu Đàm Không hòa thượng, ý chỉ nữ giới từ nhỏ đến lớn, trong quá trình trưởng thành vẻ ngoài trải qua nhiều lần thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận