Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 314: ĐIỀU TRA

Lúc có mặt chúng tôi, Châu Bân cũng chưa từng khách khí với Đàm Phương.

Có thể tưởng tượng được, lúc này Châu Bân ra tay ác đến mức nào.

Tiếng chửi bới ấy vô cùng độc địa, tiếng la hét cũng thê thảm khác thường.

Sắc mặt của xưởng trưởng Châu lại càng khó coi, gã nắm chặt nắm đấm xong lại thả ra, rồi mới khàn giọng nói: “La âm bà, chúng ta đi thôi.”

“Xe của tôi đỗ ở bãi đỗ xe phía đầu phố, món tiền tôi định đưa cậu cũng ở trên xe, tiện thể tôi đưa cậu về luôn, hôm nay đúng là phiền cậu mất công đi một chuyến rồi.”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Chưa đi vội, đợi thêm lúc nữa.”

“Nhưng La âm bà, ông anh họ này của tôi đúng là chẳng phải thứ tốt lành gì, chuyện này cậu không cần phải quản nhiều.”

“Anh ta có gặp chuyện gì, đều là do anh ta tự gây ra.” Xưởng trưởng Châu lúc này cũng chẳng còn cứ liên tục cầu xin tôi giúp đỡ như ban nãy nữa.

Tôi cúi đầu xuống nhìn thời gian trên điện thoại một cái, cách lúc liên lạc với Từ Thi Vũ, đã được gần nửa tiếng đồng hồ rồi.

“Tôi đã báo cảnh sát, cô ta là bạn tôi, sự tình tôi phải nói rõ ràng với cô ta.”

Xưởng trưởng Châu cũng không nói thêm gì khác nữa, chỉ im lặng đứng đợi bên cạnh tôi.

Nói thật, nghe tiếng kêu la thảm thiết không ngừng nghỉ, trong lòng tôi cũng có đôi chút bức bối.

Đánh người thế này, lại chẳng đánh chết người ta à?

Cuối cùng, điện thoại của tôi cũng reo lên.

Cùng lúc này, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Chưa kịp nhận cuộc gọi, xe cảnh sát đã đến trước mặt tôi.

Cửa xe mở ra, người từ trên ghế lái phụ bước xuống chính là Từ Thi Vũ.

Cô ta mặc một bộ thường phục, trên xe cũng có hai cảnh sát dân sự bước xuống, ngoài ra còn có một người mặc áo blu trắng, rõ ràng là pháp y.

“La Thập Lục.” Từ Thi Vũ giọng nói trong trẻo, lên tiếng chào hỏi với tôi.

Tiếp đấy cô ta lại hơi có chút ngạc nhiên, hỏi: “Hai người tại sao lại ở bên ngoài thế này?”

Giây tiếp theo, hai cảnh sát dân sự kia lại nhíu mày nhìn vào khu nhà ở phía sau lưng chúng tôi.

Có điều tiếng kêu la, ngược lại đã yếu đi chút, sắp không còn nghe thấy nữa rồi.

Tôi nói rất nhanh, đem chuyện ban nãy ra kể đơn giản một lượt.

Cuối cùng tôi mới nói, chuyện này khả năng có chút phiên phức, Châu Bân không chịu hợp tác, cũng không báo cảnh sát, chuyện này bọn họ có thể quản được không?

Sắc mặt Từ Thi Vũ liên tục thay đổi tận mấy lần liền, cuối cùng mi mắt cô ta đều đang hơi run lên.

Hai cảnh sát dân sự còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau một cái.

Từ Thi Vũ khẽ hít một hơi, nói: “Chuyện này giao cho tôi.”

Nói xong, cô ta quay người bước về phía cánh cổng.

Hai cảnh sát dân sự kia theo sát cô ta, tôi cũng cùng đi qua.

Rầm rầm rầm, Từ Thi Vũ đập cửa cổng.

Một lát sau, cánh cổng được mở ra, người mở cổng chính là Châu Bân.

Trên mặt hắn đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Nhìn lướt qua Từ Thi Vũ với hai cảnh sát dân sự kia, nói một câu: “Ở đây không có ai báo cảnh sát.”

Nói xong, hắn liền định đóng cửa luôn.

Từ Thi Vũ đưa tay ra chặn cửa lại, nói: “Ở đây có người chết, chúng tôi đến xem xét hiện trường.”

“Con gái tôi khó sinh chết, ngoài ý muốn, không cần mấy người xem, tôi đã tư vấn qua luật sư, chúng tôi tự đi làm chứng nhận tử vong.”

Châu Bân nói không ngừng nghỉ, lực đóng cửa rõ ràng cũng mạnh hơn không ít.

Đồng thời hắn có chút mạnh miệng nói: “Cảnh sát sẽ không cưỡng chế xông vào nhà dân chứ?!”

Lời của Châu Bân, khiến mặt tôi hơi hơi biến sắc.

Rõ ràng, hai người cảnh sát kia cũng đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ vốn đều đưa tay ra giúp đẩy cổng, nếu không chỉ dựa vào mình Từ Thi Vũ cũng chẳng đẩy thắng được thằng đàn ông như Châu Bân.

Lúc này rõ ràng cũng đang có động tác rụt tay lại.

Ánh mắt của Từ Thi Vũ lại sắc bén hơn mấy phần, lạnh băng nói một câu: “Chúng tôi nghi ngờ ở đây có mưu sát, còn có cố ý gây thương tích, ban nãy cũng nghe thấy tiếng la hét ở đây.”

“Bất kể anh hỏi luật sư nào, cảnh sát điều tra vụ án, cũng cần phải phối hợp.” Giọng nói của cô ta lạnh lùng và chắc nịch, trực tiếp lấy giấy tờ, giơ ra trước mặt Châu Bân.

Châu Bân chửi bậy một câu, tôi cũng chẳng nghe rõ là gì, hắn dùng sức định đóng cổng.

Đồng thời còn giơ tay ra đẩy vai của Từ Thi Vũ.

“Tránh ra tý! Đừng có làm bộ với tao, cái gì cũng đều do chúng mày nói à? Bao giờ mà cảnh sát lại còn đi chung với bọn đồng cốt hạ cửu lưu thế, tao còn thấy chúng mày không phải là cảnh sát nữa kìa!”

“Đừng có thấy Châu Bân tao dễ bắt nạt, khu thành phố Nội Dương này, mày dám xông vào nhà tao, kiện cho chúng mày mất bát cơm luôn có tin không?”

Tay hắn vừa mới chạm vào vai của Từ Thi Vũ.

Lực đẩy này cũng không nhỏ, tôi còn sợ Từ Thi Vũ sẽ bị hắn đẩy ngã nữa.

Những lời kia của Châu Bân hoàn toàn không sợ Từ Thi Vũ chút nào, trong lòng tôi hơi kinh, hắn còn có chỗ dựa gì khác nữa sao?

Từ Thi Vũ thì lách người một cái, động tác của cô ta càng mạnh mẽ hơn, thuận thế trực tiếp chụp luôn lấy tay của Châu Bân, thân người nghiêng một chút, liền là một cú quật qua vai!

Tôi trơ con mắt ra nhìn Châu Bân hự lên một tiếng, một phát bị hất văng ra đất.

Rầm một tiếng, sắc mặt Châu Bân lúc đỏ lúc tái, hắn lại càng điên cuồng chửi bới, nói cảnh sát đánh người, đòi kiện Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ một tay ấn lưng hắn, thuận thế mò lấy còng tay ra, tách một cái khóa luôn Châu Bân lại.

“Tôi nghi ngờ trong nhà anh có mưu sát, còn nghi ngờ anh cố ý gây thương tích, anh chống đối cảnh sát điều tra, ra tay tấn công cảnh sát, chờ bị tạm giam nhé!”

Nói xong, Từ Thi Vũ đứng luôn dậy, không chút lề mề.

Sắc mặt Châu Bân lập tức tái đi nhiều, hắn trợn mắt chằm chằm nhìn Từ Thi Vũ, nói: “Mày biết tao là ai không? Sếp trên đầu chúng mày cũng không dám bắt tao!”

Hắn còn chưa nói hết, Từ Thi Vũ liền nói luôn một câu: “Bất kể anh là ai, tôi bây giờ cần điều tra anh, nếu như không có vấn đề, anh có thể đi kiện tôi, nếu tôi có sai sót chút nào so với quy trình, có mất miếng cơm thì cũng là vấn đề của bản thân tôi.”

Thời điểm này, xưởng trưởng Châu mất tự nhiên ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói mấy câu.

Chỉ đôi ba câu là tôi đã rõ, gã Châu Bân này đích thực là có chút quan hệ.

Hắn tuy sống ở trong khu nhà tự xây này, nhìn dáng vẻ không có gì nổi bật, nhưng bất động sản mang tên gã rất nhiều, trên cơ bản đều đến từ việc giải tỏa.

Hơn nữa hắn còn quen biết rất nhiều nhân vật của hai giới hắc bạch.

Nếu cứ thế mà bắt Châu Bân, khả năng có chút không nói rõ được, hơn nữa còn sẽ dính dáng đến không ít phiền phức.

Xưởng trưởng Châu bảo tôi khuyên Từ Thi Vũ chút, nếu như không có vấn đề gì khác, tốt nhất là đừng có bắt Châu Bân, chuyện này bây giờ có thể không quản thì đừng có quản.

Rõ ràng, xưởng trưởng Châu cũng đã hết hy vọng với ông anh họ này rồi, chỉ nghĩ đến việc không dính phiền phức vào người.

Từ Thi Vũ thì bước thẳng qua cổng vào trong nhà.

Hai cảnh sát dân sự bước sát sau cô ta, pháp y ban nãy cũng bước vào trong.

Còn về Châu Bân bị còng rồi, thì để hắn nằm bò dưới đất, cũng chẳng ai quản hắn.

Lúc này tôi cũng chẳng nghĩ nhiều như thế, cứ xem xem Từ Thi Vũ có điều tra ra được cái gì không đã.

Tất cả đều tuân theo quy tắc, xã hội pháp trị bây giờ lại còn có người có thể động đến Từ Thi Vũ chắc?

Trong khu nhà vô cùng yên tĩnh, nhìn lướt qua lại không thấy Đàm Phương đâu.

Từ Thi Vũ bảo tôi chỉ cho xác chết ở đâu, để pháp y với cảnh sát dân sự qua kiểm tra, xem có thể tìm ra manh mối gì không.

Rồi lại bảo tôi gọi Đàm Phương ra, cho dù không thể chứng thực được tội cố ý gây thương tích.

Nhưng nếu bạo hành nghiêm trọng, thì đúng là có thể tạm giam Châu Bân, phải cho hắn một bài học!

Đồng thời cô ta cũng phải hỏi một số manh mối từ trên người Đàm Phương.

Giọng điệu của Từ Thi Vũ rất dứt khoát, thứ tự cũng rõ ràng mạch lạc.

Tôi cũng gọi Đàm Phương một tiếng.

Kết quả trong căn nhà lại không có tiếng đáp lời.

Trong căn phòng có xác chết Tiểu Niếp ở mặt bên, lại đồng thời vọng ra tiếng hét kinh hoàng của cảnh sát dân sự và pháp y!

Mặt Từ Thi Vũ hơi biến sắc, nhanh chóng bước luôn về phía căn phòng đó.

Tôi vốn cũng định đi theo.

Nhưng đột nhiên phát hiện ra, Châu Bân vốn nằm bò trên đất ở ngoài cổng, giờ đã biến mất không thấy đâu nữa.

[Tác giả có lời muốn nói]

Đăng xong rồi... Hôm nay bốn chương ghép lại thành ba chương... Viết nhiều, nên đăng chậm chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận