Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 203: ĐIÊN LOẠN CUỒNG BẠO



Thần sắc của góa phụ Liêu đột nhiên không còn hung tợn, thậm chí cũng chẳng còn cái kiểu bạo ngược đáng sợ kia nữa.

Ngược lại là sự bình lặng, bình lặng một cách kỳ dị đến cực điểm.

Chị ta ngẩn người nhìn Trần Đại Đồng, thần sắc trong chớp mắt trở nên trống rỗng.

Mưa, rơi ào ạt. Bên tai chỉ còn lại tiếng rào rào của cơn mưa lớn!

Ngao sói không còn khẽ tru tréo nữa, mà trốn một lèo ra sau lưng Trần mù.

Toàn thân chúng tôi đều đã ướt đẫm, trông vô cùng nhếch nhác.

Trần Đại Đồng vẫn đang đập đầu lạy, lặp lại cái động tác đó một cách vô cùng máy móc.

Góa phụ Liêu từ từ bước lên phía trước.

Trần mù không mở mồm nói gì, lão cứng đờ người đứng im bất động tại chỗ.

Tôi muốn bước lên trước, nhưng thân thể như bị đổ chì vào vậy, khó khăn lắm mới nhích được một bước chân.

Góa phụ Liêu bước tới chỗ gần tôi, chị ta nghiêng đầu liếc tôi một cái.

Cái kiểu liếc nhìn đầy trống rỗng ấy, lập tức khiến da gà trên người tôi lại nổi dày thêm lên.

“Đàn ông chúng mày, đều là như thế này đúng không?”

“Chẳng có một ngoại lệ nào?”

“Nếu đã thế, nếu đã thế, tao sẽ giết tất đàn ông trong thôn. Trước tiên là Trần Đại Đồng, sau đó là mày và lão mù này.”

Góa phụ Liêu bất chợt lại cười cười, nước mưa từ trên tóc chị ta thuận theo viền má rơi xuống, thậm chí còn tỏa ra một thứ mùi máu tanh.

Trong tim tôi, bốc lên từng luồng hơi lạnh ngắt.

Trần Đại Đồng, sắp hại hết cả người trong toàn thôn chúng tôi rồi!

Sát khí và chấp niệm của góa phụ Liêu này đã thay đổi rồi... Sợ rằng để chị ta giết Lý Phương Ngọc và Trần Đại Đồng xong, chị ta cũng chưa chắc đã tắt thở!

Tư duy diễn ra nhanh như chớp, tôi cẩn trọng động tay, mò lấy cái la bàn nhái ở trong túi.

Giây phút đó thân người tôi chấn động, khả năng hành động dường như không còn chịu sự đè nén và khống chế nữa.

Mắt nhìn góa phụ Liêu đã dừng lại trước mặt Lý Phương Ngọc: “Thằng đàn ông đê tiện phải chết, mày còn phải chết trước nó.”

Trong làn mưa, giọng nói của góa phụ Liêu nghe càng thảm thiết, chị ta giơ tay, sắp bóp vào cổ Lý Phương Ngọc.

Lý Phương Ngọc lúc này đã bị nước mưa xối cho tỉnh lại từ lâu, dường như bị dọa cho sợ mất mật, hoàn toàn quên mất việc né tránh, chỉ còn liên tục run rẩy co giật.

Tôi vụt giật cái la bàn nhái đó từ trong túi ra, lao thẳng đến phía sau lưng góa phụ Liêu!

Trong thời gian này, tốc độ và động tác của tôi đã nhanh đến bất thường!

Nhưng góa phụ Liêu còn nhanh hơn tôi, lập tức quay người, lạnh băng nhìn tôi: “La Thập Lục, không đợi nổi muốn chết ngay à?”

Chị ta giơ tay, cánh tay thẳng băng, đâm về phía ngực tôi!

Đến làn da trên bàn tay chị ta, cũng đã đều bị vằn ngang màu đỏ thẫm phủ kín, nhìn trông giống như bị bệnh da liễu vậy, vô cùng rợn người.

Một phát như thế này của huyết sát, sợ là có thể đâm xuyên thấu qua người tôi!

Cũng vào lúc này, đột nhiên lại có một tiếng tru thê thiết vang lên, ngao sói hóa ra đã vụt chồm tới, một phát ngoạm lấy cẳng tay của góa phụ Liêu!

Trong chớp mắt, Trần mù cũng chẳng biết từ lúc nào đã tới sau lưng góa phụ Liêu, động tác của lão cũng ác liệt khác thường.

Đôi tay sau khi khóa lấy cánh tay còn lại của góa phụ Liêu, liền nhảy vọt lên trên không, đôi chân quắp lấy cổ của góa phụ Liêu, khóa mạnh một phát!

Thần sắc của góa phụ Liêu lập tức vô cùng hung hãn, chị ta vụt lắc mạnh cánh tay!

Nói thì lâu chứ động tác thì nhanh!

Tôi cũng tóm lấy cơ hội duy nhất này, lao đến phía trước góa phụ Liêu, chiếc la bàn nhái bốp một phát, đập lên trên đỉnh đầu của góa phụ Liêu!

Động tác của góa phụ Liêu liền dừng lại, giống như bị cố định chết vậy, đứng im bất động.

Chị ta nhìn tôi chằm chằm, cái vẻ hung tợn ấy khiến người ta hãi hùng, chỉ có điều mí mắt của chị ta lại từ từ khép lại.

Mưa càng lúc càng lớn, tiếng hạt mưa rơi đã chuyển thành âm thanh lộp bộp.

Tôi há to mồm thở dốc, tay ôm lấy ngực, việc ban nãy gần như khiến tôi nghẹt thở.

Ngao sói nhả mồm ra, Trần mù cũng nhảy xuống khỏi người góa phụ Liêu.

Vừa nãy nếu không phải là bọn họ cùng lúc ra tay, sợ là la bàn của tôi còn chưa kịp trấn được góa phụ Liêu, chị ta đã lấy mạng của tôi rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, Trần Đại Đồng lại đột ngột từ dưới đất bò dậy, gã trông như phát điên mà lao tới!

Trong tay hóa ra còn cầm một con dao găm, đâm mạnh vào ngực của góa phụ Liêu!

“Cái con đàn bà chết tiệt nhà mày! Mày đòi giết tao! Giết vợ tao!”

“Tao đâm nát tim mày! Mày còn không tắt thở!”

“Sao mày còn không tắt thở? Hả?”

Tôi hoàn toàn không ngờ được, Trần Đại Đồng lại đột ngột phát cuồng, trong lòng càng lạnh ngắt!

Khó khăn lắm mới trấn áp được góa phụ Liêu, tôi đến la bàn của ông nội cũng lôi ra dùng rồi, giờ mà lại thêm chuyện gì nữa, thì đúng là hết cách thật!

“Trần Đại Đồng! Dừng tay lại!” Tôi quát lên, định lên trước khống chế gã!

Nhưng gã lại huơ con dao về phía tôi, hung hãn chửi bới: “Mày dám lên trước! Thì mày cũng phải chết! Đều phải chết hết!”

Gã Trần Đại Đồng này bị dọa sợ vỡ mật, cái kiểu sợ đến mức điên loạn cuồng bạo.

Nhưng đúng vào lúc này, thân người của góa phụ Liêu, đột nhiên lại ngã đổ xuống dưới đất.

Mà cùng thời điểm ấy, lại một tia chớp kinh người xé rách trời không, đồng thời còn cả một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.

Thân thể của góa phụ Liêu đổ thẳng xuống mặt đất.

Thân thể của chị ta lại vừa hay đè hết một nửa lên người Trần Đại Đồng, khiến Trần Đại Đồng cũng ngã xuống!

Uỳnh một tiếng vang lên, nước trên mặt đất dường như đều sánh bắn tung tóe.

Sau khi ngã xuống xong, Trần Đại Đồng cũng không động đậy nữa...

Gã trợn to đôi mắt, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời không, trong miệng máu đang không ngừng trào ra.

Tiếng thở khọt khẹt, đôi môi mấp máy một cách khó khăn, dường như là đang kêu cứu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận