Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 732: THAY LÃO GIEO QUẺ

Thậm chí tôi cảm giác, ngày đó khi tộc Khương có Khâu Xử Đạo, đạo sĩ nhà họ Liễu này, chắc chính là kiếm trong tay Khâu Xử Đạo...

“Sách cổ... Nếu tôi không vào tộc Khương, không làm Phong thủy sư này, chắc là không được xem đúng không?” Tôi vô thức hỏi.

Liễu Dục Chú gật gật đầu.

Lưu Văn Tam lại đột nhiên nói một câu: “Vậy nếu Thập Lục từ chối thì sao? Táng ảnh quan sơn đã bị nó ghi nhớ trong đầu, các anh định thu về kiểu gì?”

Lời này của Lưu Văn Tam, khiến sắc mặt Liễu Dục Chú khựng lại một phát.

Kỳ thực đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi, chỉ có điều mãi vẫn không tiện mở miệng hỏi.

Tính cách Lưu Văn Tam thẳng thắn, lão trực tiếp hỏi luôn ra, đúng thật là nằm ngoài dự liệu của người ta.

Sắc mặt Liễu Dục Chú vẫn bình thản, nói: “Vĩnh viễn giam lỏng trong tộc Khương, hoặc là sau khi viết Táng ảnh quan sơn ra, móc mắt, cắt lưỡi, chặt tay xong, là có thể rời đi.”

Giây tiếp theo, trảm quỷ đao trong tay Lưu Văn Tam trực tiếp kề lên trên cổ Liễu Dục Chú!

Hai mắt lão trợn trừng, trong mắt sát khí ác liệt, gằn giọng chửi một chữ địt.

Trần mù không nhúc nhích, nhưng tay của lão lại ấn lên trên gậy khóc tang và trảm quỷ đao.

“Chú Văn Tam... Đừng làm bừa.” Mí mắt tôi giật điên cuồng, trên trán cũng đang túa mồ hôi.

Những lời mà Liễu Dục Chú bình thản thốt ra này, đích thực đủ kinh hãi, cũng đủ khiến người ta cảm thấy độc địa, Lưu Văn Tam trở mặt cũng rất bình thường.

Nhưng Liễu Dục Chú lại không tránh né, tôi liền không biết đây là do gã tự cao, cho rằng Lưu Văn Tam không làm gã bị thương được, hay là Liễu Dục Chú đang biểu đạt niềm tin với tôi?

Cho dù là bất cứ nguyên nhân gì, Liễu Dục Chú chắc chắn đều không thể xảy ra chuyện tại đây được.

“Chú Văn Tam, dừng tay, chuyện này đã qua rồi.” Tôi khàn giọng nói một câu.”

“Qua rồi? Chỉ dựa vào ý nghĩ này của chúng nó, còn đưa Thi đan gì nữa? Còn đòi mày qua dạy người? Nằm mơ!” Giọng điệu Lưu Văn Tam vẫn rất khó nghe.

Liễu Dục Chú lạnh nhạt nói: “La Thập Lục không lựa chọn như thế, cho dù là có lựa chọn như thế, tôi cũng sẽ giúp cậu ta dàn xếp, nay cậu ta đã đồng ý vào tộc Khương, nhà họ Liễu cho thêm một đạo phù chú, Áp trấn thần chú cậu ta có thể tùy ý sử dụng, nhà họ Liễu và tộc Khương đều đứng sau lưng cậu ta, còn ai có thể hại cậu ta?”

“Chú Văn Tam, mỗi nhà mỗi người đều có quy tắc khác nhau của bọn họ.” Tôi lại khuyên Lưu Văn Tam một câu.

Nhưng Lưu Văn Tam vẫn không cất đao, mà ngược lại còn tiếp tục ép xuống thêm một chút.

“Ông muốn cái gì?” Liễu Dục Chú bất chợt ngước mắt nhìn Lưu Văn Tam một cái.

Tôi đột nhiên một phát liền hiểu ra, Lưu Văn Tam, thế này là đang định chặt chém?

Trước đây, việc kiểu này, Lưu Văn Tam cũng chẳng phải chưa từng làm.

Tôi chú ý đến tầm nhìn của Liễu Dục Chú đột nhiên quét qua phía trước một phát, tôi ngẩng đầu nhìn qua, trong kính chiếu hậu, trên trán người đàn bà kia rõ ràng đều là mồ hôi.

Cô ta lúc lại nhìn chúng tôi ở phía sau, rõ ràng là vô cùng căng thẳng.

Tôi ngẩn ra một phát, Lưu Văn Tam định chặt chém, còn Liễu Dục Chú lại đang phối hợp?

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, lão nheo mắt lại, bập bập rít một hơi, cười hề hề nói một câu: “Ồ? Đầu bò lần này đầu được cái không rồ thế nữa nhỉ, lựa chọn mà chúng mày đưa ra cho Thập Lục, chọn đúng thì được lợi có tý, mà chọn sai, nó lập tức sẽ bị chúng mày giam lỏng cả đời, nếu không thì phải cắt lưỡi móc mắt chặt tay, chuyện này cũng là chúng mày nói mới tính.”

“Việc Thập Lục sắp làm, là truyền thụ thuật phong thủy cho chúng mày. Cái gì cũng chúng mày nói mới tính, như thế sao được nhỉ?”

“Chúng mày bảo vệ Thập Lục là lẽ đương nhiên. Chỉ cho nó một tờ phù đem đi, từng đấy là không đủ. Thế này đi, Thập Lục không tham, tao yêu cầu cũng không quá, mười tờ phù chú đi.”

Lưu Văn Tam búng búng tàn thuốc, tay của lão còn phát lực thêm đôi phần, tiếp tục nói: “Đừng trả treo với tao, đao của tao kề trên cổ mày, tâm trạng không tốt, là đầu mày rớt đất ngay.”

Liễu Dục Chú mặt không biến sắc, trả lời: “Tôi nói không được tính, các sư bá nói mới có tác dụng.”

“Thế tao xách đầu mày đi tìm bọn lão?”

Tốc độ xe đột nhiên chậm đi không ít, ngay tiếp đó bèn là phanh gấp.

Người đàn bà lái xe kia mặt mày hoảng hốt ngoảnh đầu lại, cô ta vô cùng bất an nói: “Mấy vị khách quý, đừng xung đột với Liễu đạo trưởng, các anh đều là bạn bè, tôi ở trong tộc cũng biết một số chuyện, rất nhiều quyết định đều không phải do Liễu đạo trưởng đưa ra đâu, vạn sự đều có thể thương lượng.”

“Mày nói có tác dụng à?” Lưu Văn Tam lại hỏi người đàn bà kia một tiếng.

Rõ ràng, lúc này ánh mắt Lưu Văn Tam đã có sự thay đổi.

Lưu Văn Tam không hề ngu, lão cũng đã nhận ra Liễu Dục Chú đang phối hợp rồi? Chỉ có điều người đàn bà kia lại không nhìn ra.

“Trong tộc có chút tác dụng, có điều anh muốn phù chú, chuyện này vẫn cần phải bàn bạc với trưởng lão, tôi có thể đi cùng với Liễu đạo trưởng.”

Trên mặt Lưu Văn Tam nở nụ cười, đao trong tay cũng thu về.

Người đàn bà kia lúc này mới mang bộ dạng thở phào một hơi, tiếp tục lái xe.

Cô ta vẫn cứ lúc lại rụt rè thận trọng ngoảnh đầu lại ngó một cái.

Sau thời điểm này cả hành trình liền yên tĩnh hơn rất nhiều.

Đợi lúc đến nơi, đã là gần đến giờ tý rồi.

Chỗ xe đỗ, là một bãi đất trống rất lớn, xung quanh trồng kín cây Phong.

Vị trí trên đầu nhất đứng sừng sững một cái cổng chào, trên cổng chào có hai chữ ngay ngắn: “Cổ Khương”!

Người đàn bà kia và Liễu Dục Chú đi phía trước dẫn đường, vào trong cổng chào xong, liền giống như vào một thôn làng nhỏ vậy, hai bên đều là kiến trúc nhà cửa không giống nhau.

Ngừng lại ở trước một khu nhà nhỏ xong, người đàn bà kia khẽ nói: “Mấy vị ở đây nghỉ ngơi trước đã, tôi và Liễu đạo trưởng phải đi gặp trưởng lão, sau đó sẽ tới đón La tiên sinh.”

Liễu Dục Chú cũng mở miệng nói: “Chuyện vừa nãy, tôi sẽ nhắc với trưởng lão, xem sách cổ cần một thân phận phù hợp.”

“Sau khi Dương Hưng và Cố Nhược Lâm được đưa về tộc Khương xong, tôi sẽ để cậu qua xem, còn về đối phó với Trương Nhĩ cậu có ý định bố trí gì, cũng có thể nói thẳng.”

Tôi gật gật đầu nói một chữ được.

Người đàn bà kia đưa chúng tôi vào trong nhà, lại mở đèn ra xong, mới cùng Liễu Dục Chú rời đi.

Trong khu nhà cũng chỉ có khoảng chừng bốn năm gian phòng, Phùng Bảo và Phùng Quân trên cơ bản mỗi phòng đều đẩy cửa kiểm tra một lượt, sau đó mới mời chúng tôi ai về phòng nấy, rõ ràng hai người họ đã có sự sắp xếp.

Mọi người trước tiên về phòng mình sắp xếp một chút, tiếp đó Lưu Văn Tam và Trần mù toàn bộ đều đến phòng tôi.

Ngao sói nằm bò bên cạnh giường tôi ngủ gà gật, bất động không nhúc nhích.

Trần mù mở miệng trước, giọng của lão tương đối bình ổn.

“Liễu Dục Chú không tồi, trên sự việc này, nó đã phối hợp với Văn Tam rồi.”

Lưu Văn Tam lại châm một điếu thuốc, bập bập hai hơi.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Sự việc này bất kể ra sao, nếu như đòi thêm được một đạo phù, đích thực đều là niềm vui ngoài ý muốn.”

Lúc này, Lưu Văn Tam mới tiếp tục hỏi: “Thập Lục, lúc trên xe mày nói là thật hay giả đấy? Dương Hạ Nguyên...”

Ngừng lại một chút, Lưu Văn Tam nhún nhún vai nói: “Chú cũng vô thức hỏi Liễu Dục Chú thế, lời nó nói quá khiến người ta khó chịu, không nhịn được nên động thủ, còn ngắt cả lời của mày nữa.”

Tôi trầm lặng một hồi, tiếp đấy gật gật đầu nói: “Là thật đấy.”

Đúng vào lúc này, ngoài sân vọng lại tiếng động, chúng tôi bước ra khỏi cửa, Phùng Bảo và Phùng Khuất cũng đi ra khỏi phòng, bọn họ ở cùng một phòng với nhau.

Lúc này trong sân còn có hai người, đang khiêng cái “xác chết” lúc trước.

Nói một câu khác càng xác đáng hơn, lẽ ra phải là đang khiêng cái “người gỗ” lúc trước.

Bọn họ đặt nó xuống xong, bèn lùi ra ngoài rời đi.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù nhìn sang tôi, hỏi: “Thế mày dự định lúc nào gieo một quẻ cho Dương Hạ Nguyên? Chuyến này chúng ta phải vào núi, chắc là sẽ ảnh hưởng đến lão chứ? Hoặc giả nhìn từ trên tướng quẻ của lão là có thể biết được hung cát của chuyến này?”

“Lão cát, bèn là chúng ta hung?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận