Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1076: KẾ HOẠCH

Tôi đang suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng tính toán suy diễn.

Một lát sau tôi lấy Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can ra.

Trong lúc suy nghĩ tôi đồng thời cũng đang mài mực, chấm mực.

Vốn dĩ ngay hôm quay về, tôi liền đã đơn giản nói với mọi người một chút về nguyên mẫu kế hoạch của tôi.

Lúc này trong đầu óc tôi, đã toàn bộ hoàn thiện nó rồi.

Hạ bút, tôi cũng soạt soạt đem kế hoạch viết luôn ra.

Trong lúc viết, tôi cũng đồng thời liên tục cân nhắc tính khả thi, cùng với biến số từ tồn tại của đạo sĩ nhà họ Liễu.

Bởi vì tôi không thể không suy nghĩ đến một điểm, chính là nhà họ Liễu nhất định phải trừ ác, hơn nữa lần này, rõ ràng sẽ không cho thêm cơ hội trì hoãn, bắt buộc phải lợi dụng tốt sự tồn tại của bọn họ, nếu không sẽ gây ra tác dụng ngược.

Ví dụ chúng tôi không thể khiến Từ Bạch Bì sợ hãi bỏ chạy, dẫn đến việc lão ta dùng Từ Thi Vũ và bà nội uy hiếp tôi.

Lúc đó đạo sĩ nhà họ Liễu chắc chắn sẽ trực tiếp ra tay, đối với bọn họ mà nói là hy sinh nhỏ, trị ác lớn, nhưng đối với tôi mà nói lại là hậu quả không thể gánh chịu nổi.

Cuối cùng sau khi tư duy tôi xác định, cũng đem kế hoạch suy diễn đi suy diễn lại xong, mới buông Bút Địa Chi xuống.

“Phương diện thời hạn công trình, nhất định phải chốt chuẩn vào thời gian này, hoàn thành trước hay lùi sau đều không được.” Ánh mắt tôi trước tiên vẫn cứ hướng lên trên người Vương Kiên.

Hắn lập tức liền vỗ vỗ ngực, nói chắc chắn không vấn đề, hai người thợ bên cạnh hắn cũng đều trịnh trọng gật đầu.

“Phùng gia chủ, ông chuẩn bị một tốp người, vẫn cứ tham khảo cách làm của bà cụ Hà, có điều cần càng long trọng hơn một chút, hơn nữa ông chuẩn bị một ít vàng ròng, coi như là tôi mượn đi, những người này mỗi người trong tay đều phải bưng vàng ròng, như thế mới có thể khiến Từ Bạch Bì giảm thiểu phòng bị.”

“Liễu Hóa Dương trưởng lão, đạo sĩ nhà họ Liễu các vị, thì trà trộn trong tốp người này, Liễu đạo trưởng chắc đã nói qua với ông rồi chứ?” Ánh nhìn của tôi lập tức hướng sang Liễu Hóa Dương.

“Ừ, trên cổ mỗi người còn cần đeo một xâu đầu gà.” Liễu Hóa Dương bình thản trả lời, đồng thời gật đầu nói không vấn đề.

Ngừng lại một chút, tôi lắc lắc đầu: “Đơn thuần đầu gà vẫn chưa đủ, đạo sĩ nhà họ Liễu đều có chung một tướng mặt, chính là cố chấp, đặc biệt là chỗ tâm mày rất khó che giấu, tất cả mọi người còn cần chấm máu gà, đồng thời dán lông gà vào chỗ tâm mày.”

Đầu mày Liễu Hóa Dương nhíu lại, có điều cũng chỉ là trong nháy mắt, rồi lão lại giãn ra, gật gật đầu, nói không vấn đề.

“Liễu đạo trưởng, quan trọng nhất bèn xem anh rồi, Từ Bạch Bì muốn cánh tay của anh, càng muốn mạng của anh, tôi sẽ trói anh lại, anh cần nhắm chuẩn thời gian, chúng tôi chắc sẽ tới cổng căn nhà cũ trước, trước khi Xuyên tâm sát phát huy tác dụng, lão đối đãi anh kiểu gì, anh đều phải nhịn, bởi vì anh mà động thủ, Từ Bạch Bì chưa chắc sẽ sợ, mà mũi Xuyên tâm long này là tất cả tử khí uế khí của cả thành phố Nội Dương, xung kích của khoảnh khắc đó nhất định sẽ khiến Từ Bạch Bì sợ đến ba hồn mất luôn bảy phách, thời điểm đó các anh cần đồng loạt xông lên, mới sẽ dọa cho lão có khả năng rời khỏi khu phố cũ.”

“Phàm là xuất hiện sơ suất, lão không chạy, dùng mạng của bà nội và Thi Vũ uy hiếp tôi, hoặc là dùng mạng sống của dân thường bách tính trong cả khu phố cũ để uy hiếp chúng ta, việc thắng thua này chúng ta đều không gánh chịu nối.”

Lúc nói đến mấy chữ dân thường bách tính đó, tôi đặc biệt nhìn nhìn Liễu Hóa Dương.

Kỳ thực vế trước nói đến bà nội tôi và Từ Thi Vũ, Liễu Hóa Dương đều chẳng có phản ứng gì, lúc này, sắc mặt của lão mới có lay động.

“Yên tâm, tôi sẽ tính chuẩn thời gian, những người còn lại cũng sẽ không bốc đồng.” Liễu Dục Chú trả lời, nói.

“Chú Trần, chú Văn Tam, cháu biết các chú cũng muốn động thủ, có điều chú Văn Tam, chú tốt nhất bàng quan, dù gì ở dưới nước với thứ ở trên bờ, chú vẫn không dễ làm, còn về chú Trần... Trước đây cháu chẳng nắm chắc được bao nhiêu, cũng từng suy nghĩ để chú dùng Ngũ quỷ thỉnh hồn cái xác đen đó, nhưng bây giờ... Chắc là chẳng mấy cần thiết nữa.” Tôi ngoảnh đầu nhìn sang Trần mù và Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam nhíu mày, lão không ừ hữ gì.

Trần mù đột nhiên nói: “Chúng mày dọa chạy Từ Bạch Bì, lão liền sẽ tới chỗ chúng mày chuẩn bị sẵn từ trước, đúng không?”

“Cháu có tính qua phương vị, lão xác suất lớn sẽ tới.” Tôi thành thực trả lời.

Trần mù mở miệng nói: “Vẫn cứ Ngũ quỷ thỉnh hồn, chú sẽ cõng xác dụ lão, địa chỉ mày bảo thợ xây nói sẵn với chú, thế này cũng là đề phòng ngộ nhỡ.”

“Kinh hãi do Xuyên tâm long, còn cả chúng mày đột ngột động thủ, sẽ khiến lão sợ hãi không sai, nhưng phàm là rời khỏi khu phố cũ, trong tay lão không có thứ mang tính uy hiếp, liền khẳng định sẽ lập tức chạy tháo mạng, xác đen trong tay chúng ta, lão nhất định cũng sẽ có vài phần cân nhắc, sẽ muốn cùng đem đi nữa.” Lời nói của Trần mù đơn giản, có điều từng lời châu ngọc.

Tôi không thể không thừa nhận, phân tích của Trần mù không sai, quyết định của lão cũng không sai.

Hơn nữa cho dù là tôi muốn bao vây khu phố cổ, cũng không mấy khả năng làm được, ngược lại còn sẽ đánh rắn động cỏ.

Chính diện dọa chạy Từ Bạch Bì, lão ta vào trong khu đất phong thủy tôi tính toán sẵn, bèn là hạt nhân của kế hoạch.

Cách làm này của Trần mù, không nghi ngờ gì sẽ khiến kế hoạch hoàn thành càng tốt hơn, nhưng đồng thời, thế này cũng có nguy hiểm.

Ngũ quỷ thỉnh hồn tổn thương thân thể, đồng thời còn cả độ mạnh của Từ Bạch Bì, cho dù là Ngũ quỷ thỉnh hồn, Trần mù cũng chưa chắc đã chống đỡ được...

“Hắc tử sẽ đi theo chú.” Trần mù lại bổ sung một câu: “Lão không chết không được, không chết, hậu họa khôn lường, không thể có bất cứ sơ suất nào, chú Trần làm việc, bèn sẽ không có sơ xuất.”

“Lưu Văn Tam vô tâm cẩu thả, rượu chè vô độ, mày có thể không tin tưởng nó, có điều lời của chú Trần, mày phải nghe.”

Đây còn là lần đầu tiên Trần mù nói thế này trước mặt tôi.

Kỳ thực điều này cũng khiến trong lòng tôi nhất thời không khỏi phức tạp, tôi đang định giải thích với Trần mù, hơn nữa tôi cũng đã gần như quyết định rồi, bèn theo ý tứ này của Trần mù mà làm đi.

Lưu Văn Tam thì lại trợn mắt nhìn Trần mù một cái, chén rượu trong tay lão đều suýt nữa thì đập luôn lên mặt Trần mù.

Hai người đấu võ mồm thế này, lại khiến tôi cười ngất.

“Rồi, chú Trần, vậy việc dụ Từ Bạch Bì vào bẫy, bèn nhờ chú rồi, Vương Kiên, anh nói rõ địa chỉ với chú Trần.” Tôi không tiếp tục nhiều lời, dặn dò thợ xây Vương Kiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận