Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1132: RƠI QUAN

Ngón tay của nó nhăn nhăn nhúm nhúm, cũng là đang được bọc bên dưới lớp da ố vàng, móng vuốt từ trong lớp da chọc xuyên ra ngoài.

Móng vuốt vừa dày vừa cứng, phần chóp nhọn hoắt sắc bén, dưới ánh lửa chiếu, bên trong còn có vết máu đã khô!

Tốc độ của nó nhanh đến ly kỳ, động tác thì càng ác độc quyết đoán.

Tôi vụt cong chân lên, đầu gối thúc mạnh một cú ra trước, đồng thời cánh tay phải của tôi vụt vung ra trước một phát...

Đầu gối trước tiên là đập vào một chỗ mềm, ngay tiếp đó liền là tiếng rắc rắc nhức tai, trong lúc tôi vung tay rương đồng trực tiếp chắn luôn lên trước mặt tôi, ngón tay của nó không chọc được vào mắt tôi, ngược lại là trực tiếp chọc thẳng lên trên rương đồng!

Tôi vụt một phát co chân kia lên, đạp một phát mạnh, cú đạp này tôi đạp vừa mạnh vừa chuẩn, rầm một tiếng nặng nề, nó trực tiếp bị tôi đạp lăn ra ngoài tận mấy mét!

Tôi nhanh chóng lật người đứng dậy, đồng thời, dưới ánh lửa yếu ớt, tôi nhìn thấy nó chỉ cao hơn một mét, đúng thật là được trùm bên dưới một tấm da người.

Lúc này nó cũng đã dừng động tác lăn lộn lại, nhanh như cắt đứng dậy, tứ chi chống đất, thân hình càng giống một đứa trẻ bò chồm trên mặt đất hơn.

Bên dưới lớp da mí mắt trống rỗng của nó, là một đôi con ngươi tròn vo láo liên, ánh lên vẻ ranh ma quỷ quái, toát lên một sự hung ác dữ tợn.

Tiếng “Chít chít!” the thé hỗn loạn, đột ngột từ phía sau lưng nó vang lên.

Khóe mắt tôi liếc ra sau một phát, lúc này ánh sáng thực sự quá tối, ánh lửa căn bản không tới được vị trí xa như vậy.

Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy, bên đó có một đám đông bóng đen đang lao vọt.

Tiếng chít chít bèn bắt nguồn từ đây...

Tôi cũng triệt để tỉnh táo lại, bên tai ngoài tiếng chít chít, còn có tiếng sấm rền ì ùng vọng lại, cùng với tiếng nước mưa ào ào, lẫn lộn đan xen lẫn nhau.

Đột nhiên, một luồng sáng trắng chói mắt xẹt qua, tiếng sét tiếp đó nổ ầm bên tai.

Ánh sáng rõ nét ngắn ngủi mà tia chớp đem lại, khiến tôi trong chớp mắt nhìn rõ được đám đông bóng đen đó.

Thứ đông nghìn nghịt đang chen kín bên rìa hang đá, là số lượng khỉ núi đông đến mức kinh người, đám khỉ này trên người đều ướt đẫm, lông tóc nếu không phải rối bù dựng đứng, thì bèn là ướt lướt thướt dính bết trên đầu, ánh mắt bọn chúng đều hung hãn đến cực điểm, há miệng nhe răng hướng về phía chỗ tôi kêu chít chít điếc tai!

Ánh mắt đó, bèn giống như muốn lột sống tôi vậy!

Thậm chí còn có mấy con đã vọt qua vọt lại, bọn chúng rõ ràng là đang chờ đợi mệnh lệnh, bất cứ lúc nào đều sẽ có thể vọt thẳng vào trong.

Cái con khỉ núi đang trùm tấm da người đó, sợ rằng chính là quỷ lông trắng rồi!?

Tôi nhanh chóng rút gậy khóc tang và trảm quỷ đao từ hai bên sườn của rương đồng ra.

Khóe mắt có thể nhìn thấy Ba Thanh ở bên cạnh, vốn lẽ ra là hắn gác đêm, nhưng lúc này hắn lại chưa tỉnh, vẫn cứ ngã nằm nghiêng trên mặt đất.

Tiếng sấm và tiếng ồn ào lớn như thế, mà hắn đều không tỉnh lại, chắc chắn không phải vì ngủ say...

Tuy thời gian tiếp xúc với Ba Thanh không dài, nhưng tôi vẫn hiểu Ba Thanh được chút ít, hắn là một người trung hậu thật thà, ăn nói làm việc đều rất đáng tin cậy, không thể nào là do hắn vô trách nhiệm, tùy tiện ngủ mất được.

Thế này, nhất định là đã có chuyện rồi...

Tôi trợn to hai mắt, cảnh giác nhìn quét bốn xung quanh.

Bao nhiêu khỉ núi thế này, tôi đúng thật không chắc chắn mình có thể đối phó nổi, đặc biệt là con quỷ lông trắng đó, nó không phải là thứ dễ đối phó gì cả.

Ánh sáng của tia chớp nhanh chóng tiêu tan.

Cái con khỉ núi đang trùm da người đó, tứ chi duỗi thẳng cứng, toàn bộ cơ thể đều vồng lên, rõ ràng là tư thế chuẩn bị lao lên trước tấn công.

Lúc này, đám bóng đen ở cửa hang đá kia, cũng bắt đầu ép gần về phía trước mặt tôi...

Trên trán tôi đã túa mồ hôi, lại liếc Ba Thanh một cái, xác định hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, liền chuẩn bị mở miệng gọi Dương Thanh Sơn....

Thế nhưng đúng vào lúc này, “Rầm” một tiếng nặng nề vọng lại, giống như có thứ gì đó từ trên thân núi lăn xuống dưới, khiến cho vách đá ở bên trên đều đang hơi hơi rung lắc.

Tiếp đấy bèn là tiếng gào thét thảm thiết từ cửa hang vọng vào!

Trong tiếng hét thảm còn xen lẫn với tiếng chít chít đau đớn thê thảm.

Cái con khỉ núi đang trùm da người đó liền giống như giật mình kinh hãi, đột ngột một phát liền vọt ra phía sau.

Trong ánh lửa yếu ớt, tôi nhìn thấy, nó là bởi vì bóng đen của đám khỉ ở phía sau kia tan đi, nên mới hoảng hốt rời đi...

Tôi không hề đuổi theo lên trước, mà cảnh giác nhìn về phía cửa hang đá, cứ thế nhìn mãi hồi lâu.

Đống lửa trên mặt đất đã sắp tắt lụi rồi, bên cạnh còn chất đống một ít củi, tôi đem số củi đó vứt lên trên, rất nhanh ánh lửa liền bắt đầu lớn lên, mượn ánh sáng lửa, cũng hơi có thể nhìn rõ bên ngoài một chút rồi.

Điều khiến mí mắt tôi hơi giật là, bên chỗ cửa hang, hóa ra đang dựng đứng một khúc “cây” rất to!

Không, đó không phải là cây, nó nhìn lên trông như gốc cây, nhưng trên thực tế, thì là một cỗ quan tài còn giữ nguyên vỏ cây...

Cỗ quan tài này không nhỏ, vừa vặn rơi nghiêng xuống dưới, cũng bởi vì nó đủ lớn, vậy nên mới cứ thế dựng đứng trên mặt đất, cho dù là không có thứ gì để dựa vào, cũng dựng đứng ổn định không hề đổ xuống.

Ngoài ra, dưới ánh lửa còn có thể nhìn thấy bên dưới quan tài đang có đè thứ gì đó, giống như là cánh tay và cẳng chân...

Lòng tôi hơi ớn lạnh, lúc này mới đi ra phía bên ngoài.

Rất nhanh tôi bèn tới bên rìa hang đá, cách gần rồi, có thể nhìn thấy cỗ quan tài đó một cách rõ nét.

Số năm của nó đã không ngắn, lớp vỏ cây bên ngoài đã phát đen, thậm chí có dấu hiệu nứt ra.

Vỏ cây vừa già vừa cứng, toát lên một luồng khí chết chóc.

Mùi máu tanh xộc vào mũi.

Chân tay bị đè phía dưới quan tài đều đầy lông lá, hiển nhiên là cơ thể của khỉ núi, tôi nhìn thấy ít nhất năm sáu cái chân tay, có ít cũng phải đè chết ba con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận