Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 446: DẪN DỤ

Từ khi rời khỏi nhà họ Cẩu, trên cả chuyến đi Trần Thương, mẹ tôi chưa từng xuất hiện lần nào.

Tôi cũng không lo lắng hão huyền, bản lĩnh của mẹ tôi không nhỏ, ít nhất không có nguy hiểm vô cớ.

Tiếp sau đó, trong quần thể núi Nam Sơn lại quá nguy hiểm, tôi ngược lại không muốn mẹ xuất hiện.

Mãi cho đến ban nãy khi mẹ âm thầm đến bên cạnh tôi, bây giờ lại cầm cái lược này lên...

Trong chớp mắt, tôi liền nhớ ra, lúc đó khi tôi ăn cơm cùng với Từ Thi Vũ, trong tay cô ta tự nhiên có thêm một cái lược...

Lúc đó đèn của cả quán cà phê đều tắt hết....

Cái lược này, là mẹ tôi cho Từ Thi Vũ?

“Nó, không ở đây.” Giọng nói của mẹ tôi rất trống rỗng, còn toát ra chút chết chóc, thậm chí còn có ẩn hiện chút vẻ hung hãn.

Việc này khiến lòng tôi càng sợ hãi hơn.

“Một người đang yên đang lành, không thể nào vô duyên vô cớ mất tích được... Chủ yếu là bên Cục của tiểu thư Từ Thi Vũ, cũng chẳng nói có chuyện gì bất thường á.” Phùng Khuất cắn răng nói một câu.

Tôi không tiếp lời, mà cực lực khiến nội tâm ổn định trấn tĩnh lại, đi bật đèn lên.

Trong phòng rất gọn gàng, cũng rất sạch sẽ, không có gì khác thường.

Đây là một căn hộ thông thường, tôi cũng đi mở cửa phòng ngủ cùng với nhà tắm, nhà bếp ra, đều tìm hết một lượt, mà cũng chẳng phát hiện ra có chỗ nào bất thường.

Chỉ là quê Từ Thi Vũ ở ngay thành phố Nội Dương, cô ta cũng chẳng có họ hàng nào khác.

Từ Bạch Bì cũng đã bị giữ lại vùng đất Âm tới phía sau nhà họ Cẩu từ lâu rồi.

Cô ta xin nghỉ phép không đi làm, mà lại còn là thời gian dài như vậy, vốn đã khác thường, bây giờ đến điện thoại cũng không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, thì chắc chắn là đã có chuyện rồi.

Về lại trong phòng khách, sắc mặt tôi cũng sầm xuống không ít.

Có thể suy đoán ra Từ Thi Vũ xảy ra chuyện rồi, nhưng muốn tìm cô ta lại chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Cô ta chẳng để lại chút thông tin nào cả, nhưng cô ta có thể đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng đều mù tịt.

“Phùng Khuất, bây giờ anh liên lạc với bên Cục, nói rõ tình trạng, xem xem Từ Thi Vũ có thể đi đâu, gần đây từng xảy ra chuyện gì.”

Bất lực, tôi cũng chỉ còn cách này, trước tiên xem có thể tìm ra manh mối gì không.

Phùng Khuất lập tức bắt đầu gọi điện thoại.

Tôi vô thức lại nhìn một vòng quanh phòng khách.

Nhưng ánh mắt lại dừng lại ở một chỗ trên chân tường phía nam.

Chỗ đó đặt một cái bàn án, trên bàn án bày một bát hương, còn thờ cúng một bức tượng, phía trước bày không ít hoa quả cúng.

Hương ở trong bát hương đã cháy hết từ lâu, hoa quả cúng cũng vì để quá lâu, mà có chút mốc, có quả còn mất nước khô đét.

Tôi nhanh chân bước đến phía trước cái bàn án đó, nhưng cứ cảm giác vô cùng bất thường.

Nhìn vẻ như cái bàn án này cũng sạch sẽ, không có gì khác thường.

Nhưng Từ Thi Vũ trước khi quen biết tôi, căn bản không tin quỷ thần.

Sau đó kể cả có miễn cưỡng chấp nhận, trên đời này có tồn tại thứ vượt quá lẽ thường, nhưng cô ta làm sao có thể lập đàn thờ cúng ở trong nhà được?

Tôi chằm chằm nhìn bức tượng đúc kia, bức tượng đó không có mặt, trông càng quái dị...

Mí mắt không kiềm chế được mà hơi hơi co giật, tôi cầm bức tượng lên.

Lúc này tôi mới phát hiện ra chỗ quái dị, bức tượng này đang giơ tay lên, cánh tay giơ ngang với vai, như chỉ về phía trước vậy.

Đầu mày càng nhíu chặt hơn, tôi đặt bức tượng về vị trí cũ, thuận theo động tác của nó, quay đầu nhìn một cái.

Chỗ chân tường hướng nam này, lại đối diện với bức tường có cửa ra vào của phòng khách.

Trên tường có một hàng chữ, trước đây chúng tôi vào trong nhà, vì quay lưng về phía bức tường này, cạnh tường lại chẳng có gì cả, nên trực tiếp bỏ qua luôn, căn bản không nhìn thấy dòng chữ đó...

Chữ viết toát ra màu đen đỏ, giống hệt như máu đã khô vậy.

Mà đó lại là một địa chỉ.

Động tác của tôi, cũng gây ra sự chú ý cho mẹ tôi.

Mẹ chỉ nhìn một cái, đột nhiên luồng khí toát ra từ trên người mẹ liền trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.

“Máu của nó!” Giọng của mẹ tôi đột ngột trở nên chói tai hơn không ít.

Câu nói này, lại khiến da đầu tôi như nổ tung, trong lòng càng lạnh ngắt!

Chữ viết trên tường này, là dùng máu của Từ Thi Vũ để viết?

Tôi chằm chằm nhìn hàng chữ, không chỉ bản thân ghi nhớ địa chỉ kia, mà tôi cũng lấy điện thoại ra chụp lại.

Lại ngoảnh đầu nhìn bức tượng kia, cùng nguyên cả cái bàn án, chẳng biết tại sao, tôi đột nhiên cảm giác cái thứ này, đang nhắm vào tôi!

Từ Thi Vũ vô cớ biến mất, chắc là bị người ta bắt cóc rồi.

Kẻ đó còn dùng máu của cô ta để lại chữ viết trên tường.

Càng quan trọng hơn là, kẻ đó còn để lại cái bàn án và bức tượng này, dẫn dắt tôi đi xem?

Kẻ này đầy ác ý, nhưng tôi lại không biết, hắn là ai, có thù oán gì với tôi, mà lại trút giận lên người Từ Thi Vũ?

Tôi nghĩ như vậy, không phải không có lý.

Từ Thi Vũ không có họ hàng gì, càng không tin quỷ thần, sau khi tiếp xúc với tôi, cũng chỉ quen biết mỗi một Âm dương tiên sinh là tôi.

Không thể nào có người vô duyên vô cớ đi đối phó với cô ta, sau đó còn chơi trò này.

Duy nhất một khả năng chính là có mâu thuẫn gì đó với tôi, biết tôi quen biết với Từ Thi Vũ, nên mới cố ý ra tay.

“Tìm ra nó.” Mẹ tôi bất thình lình lại nói một câu.

Lúc tôi định thần lại, thì phát hiện mẹ đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này, Phùng Khuất cũng đã gọi điện xong.

Hắn bước đến bên cạnh tôi, mất tự nhiên nói: “La tiên sinh, đúng thật có chút vấn đề. Người bên Cục bọn họ biến mất, kỳ thực không chỉ một mình tiểu thư Từ Thi Vũ, còn có người khác cũng không thấy, có điều những người đó đều không xin nghỉ phép.”

“Kỳ thực bên Cục bọn họ cũng đang điều tra, chỉ là tôi muốn hỏi nhiều thêm, thì bọn họ lại không tiết lộ. Chuyện này tôi vẫn phải tìm gia chủ, gia chủ ra mặt liên hệ một số người, mới có thể biết tình hình đích xác được.”

Không chỉ một mình Từ Thi Vũ?

Trùng hợp, hay là bên Cục bọn họ đắc tội với ai?

Nhưng trực giác trong lòng bảo với tôi, ý nghĩ đầu tiên nhất của tôi chắc là đúng.

Ít nhất, tôi phải qua chỗ địa chỉ kia xem xem.

“Phùng Khuất, anh về tìm Phùng gia chủ trước, làm rõ chuyện kia, chúng ta chia ra hành động.” Tôi mở miệng nói.

Mặt Phùng Khuất đầy vẻ lo âu, hắn cũng đang nhìn địa chỉ ở trên tường, bất an nói: “La tiên sinh, cậu dự định đi một mình? Tôi cảm thấy không được bình thường cho lắm, hay là đưa thêm ít người đi cùng.”

“Người bình thường đưa thêm cũng không có tác dụng, lúc này đi gọi chú Trần, hoặc qua thôn Liễu Hà, đi lại đều dây dưa trì hoãn rất lâu, tôi qua trước xem xét tình hình, anh quay về nói chuyện với Phùng gia chủ xong, cũng giúp tôi đi tìm chú Trần.”

“Để phòng bất trắc.” Cuối cùng, tôi lại trịnh trọng nói bốn chữ này.

Phùng Khuất cũng không nói thêm gì khác nữa.

Từ nhà Từ Thi Vũ rời đi, chúng tôi chia tay nhau ở cổng chung cư.

Khu này tuy cũ nát, nhưng gọi xe tiện hơn nhiều.

Rất nhanh tôi đã gọi được một chiếc taxi. Sau khi lên xe, nói thẳng địa chỉ luôn, đồng thời tôi cũng giục tài xế lái xe nhanh một chút.

Tôi lấy bản đồ vệ tinh ra tìm địa chỉ này, chỗ này hóa ra lại gần sát với núi Nội Dương.

Hồi đó nhà họ Cố ở mặt trước núi Nội Dương, nằm hướng Bắc quay về hướng Nam.

Có điều nhà họ Cố đều đã sụp đổ hết, đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.

Đợi đến nơi xong tôi mới phát hiện, chỗ này nằm ở hướng tây bên dưới núi Nội Dương.

Từ góc độ này, miễn cưỡng có thể nhìn thấy vị trí ban đầu của nhà họ Cố, bây giờ vẫn là một cái hố lớn, phía dưới tích đầy nước sông.

Trước mặt là một dãy kiến trúc nhà dân, đa số là nhà mái bằng, hơn nữa trên tường đều in một chữ ‘Dỡ’ màu đỏ.

Nhìn qua, trên cơ bản là chẳng còn mấy người ở nữa.

Không ít cửa sổ đều đổ nát, lộng gió, thậm chí có rất nhiều nhà đến cửa cũng mất rồi.

Những căn nhà cũ lẽ ra phải dỡ bỏ từ lâu, người ở e rằng toàn bộ đều dọn đi hết rồi.

Cũng đúng vào lúc này, điện thoại trong tay tôi lại rung lên bần bật.

Cầm lên nhìn một cái, hóa ra là tin nhắn do Từ Thi Vũ gửi tới!

Chỉ vỏn vẹn một câu: “Tao còn tưởng, mày sẽ không tới cơ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận