Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1142: TỪ TRẦN THƯƠNG ĐẤT TAM TẦN MÀ TỚI

Có điều gã đàn ông mắt xếch mặt vuông đang cầm súng chĩa vào tôi, thì vẻ sắc bén trong mắt đã thành kinh hãi.

Ánh mắt của gã, mất tự chủ mà nhìn sang phía bên kia.

Ánh trăng lạnh lẽo, gió núi đìu hiu, lúc này nhiệt độ đã hạ xuống không ít rồi, gió núi vờn thổi, khiến người ta nổi không ít da gà, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên cạnh tảng đá lồi lên phía bên phải vọng lại.

Rất nhanh, bèn bước ra ngoài một người.

Lúc nhìn thấy người này, tôi ngẩn ra một phát.

Bởi vì tôi vốn cho rằng kẻ làm cái chuyện đào phần quật mộ kiểu này, ít nhất cũng nên là một gã đàn ông trung niên, nhưng không ngờ rằng bước vào trong tầm mắt của tôi, là một người đàn bà thân hình hơi có chút đẫy đà.

Ả khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, mang một khuôn mặt trái xoan, viền tóc ‘mỹ nhân tiêm’, mắt đào hoa.

Trong con mắt này của ả như sáng rực rỡ vậy, yêu kiều lả lướt, xinh đẹp quyến rũ khác thường.

Liếc một cái, tôi liền phán đoán được tướng mặt của ả!

Mắt sáng rực rỡ là lòng trắng lộ sáng, lại cộng thêm tròng mắt ướt át, chủ khắc chồng và ly dị, nhân trung có nốt ruồi, tính tình cởi mở...

Ả tuy người mặc Đường phục, nhưng lại vẫn không che chắn được thân hình uyển chuyển của ả.

Sau khi ả bước ra ngoài xong, rõ ràng ánh mắt của sáu tên mặc quần áo rằn ri này đều ánh lên nét bất thường, và vẻ khát khao không đè nén nổi.

Ảnh mắt của ả đàn bà đó đều nằm trên người tôi, trong mắt ả tuy có đôi chút ngạc nhiên, nhưng vẫn toát lên mười phần hứng thú.

“Đồng nghề tuổi đời trẻ măng, còn dáng vẻ đường hoàng thế này, đúng là hiếm gặp, Sông lớn ngòi lớn, một hai mươi dặm mà tới, không thấy quay đầu, chỉ vỏn vẹn mười mấy chữ này, đã đem Thủy long mạch ra giải thích một cách rõ ràng rành mạch, không biết Tiên sinh tới từ nơi nào?” Giây phút dứt lời, ả đàn bà bèn nhấc nhấc tay.

Động tác này của ả, rõ ràng là bảo mấy tên còn lại đều đừng tiếp tục đè tôi và Ba Thanh nữa.

Gã đàn ông mặt chữ Quốc không nhúc nhích, mấy tên còn lại thì sắc mặt mất tự nhiên, lúc thì nhìn nhìn ả đàn bà, lúc lại nhìn nhìn gã đàn ông mặt chữ Quốc.

“Bàng Giang?” Lập tức giọng của ả đàn bà kia đều lạnh đi đôi phần.

Gã đàn ông mặt chữ Quốc lập tức trợn mắt nhìn đám thủ hạ của gã một phát, ngay lập tức, năm tên kia toàn bộ đều hạ thứ trong tay xuống, đồng thời cũng cất súng đi.

Ba Thanh vội vàng đi sờ sờ vị trí cổ, tôi thì được cái không quá lo lắng, bởi vì chỗ đó của Ba Thanh chỉ bị xây xước, không có gì đáng ngại.

Còn về cái tên người hái thuốc được gọi là lão Chu đó, lúc này đang trốn ở phía sau cùng của đám người, thần sắc nham hiểm, không biết là đang nghĩ gì.

Thời điểm này, ả đàn bà đó đã đi đến trước mặt tôi, một mùi nước hoa nền nã từ trên người ả truyền lại, ả đưa tay phải về phía tôi.

Tôi thở hắt ra một hơi, đưa tay ra bắt bắt tay với ả.

Ả thì càng ra vẻ hứng thú quan sát tôi từ trên xuống dưới, đôi mắt đào hoa đó, toát lên chút cảm giác lúng liếng quyến rũ, ả còn vuốt vuốt tóc mai rìa trán, để lộ ra vành tai xinh đẹp, và đường nét khuôn mặt cuốn hút.

Tôi nhanh chóng rút tay về, ánh mắt cũng tản đi chút ít.

“Tôi tên Lại Văn, La tiên sinh vẫn còn chưa nói, cậu đến từ nơi nào.” Giọng nói của Lại Văn lúc này, trong vẻ thánh thót còn toát lên vài phần uể oải.

“Đất Tam Tần, Trần Thương.” Tâm thái của tôi đã triệt để bình ổn lại, ánh mắt cũng không tiếp tục phân tán.

“Trần Thương...” Lại Văn khẽ lẩm nhẩm, đột nhiên, thần sắc của ả hơi có chút thay đổi.

“La tiên sinh, cậu tới từ Đạo trường sao?” Lúc lại nhìn tôi, thần sắc của Lại Văn bèn có chút ít thận trọng rồi.

Ánh mắt tôi sâu thẳm hơn không ít, chằm chằm nhìn khuôn mặt của Lại Văn.

Trần Thương là do tôi tiện miệng nói bừa thôi, hang ổ của Dương Hạ Nguyên ở Trần Thương, cũng là nơi tập hợp một lượng lớn Phong thủy tiên sinh, nói thế này, kiểu gì cũng có một căn nguyên, không dễ bị nhìn ra vấn đề gì cả.

Nhưng không ngờ, Lại Văn quả đúng là biết thật.

Trong lòng khẽ than, Dương Hạ Nguyên cho dù đổi tên nhiều lần, mai danh ẩn tích, nhưng Đạo trường Hạ Nguyên Lục thập Tiên mệnh do Kham dư đại sư là y sáng lập, vẫn cứ danh tiếng vang xa!

“Trần Thương có rất nhiều Phong thủy tiên sinh, tôi vừa hay từ một Đạo trường tới, cũng chẳng biết có phải là Đạo trường mà Lại tiên sinh nói hay không.” Tư duy xác định, tôi vững vàng nói.

Trong mắt Lại Văn, lập tức xẹt qua một tia sáng.

Ả lập tức ngoảnh đầu nhìn sang những người còn lại, nói: “Hiểu lầm nhỏ, La tiên sinh là người cùng nghề, cũng là bạn bè, đều đi nghỉ đi, tôi và La tiên sinh bàn bạc nói chuyện, cậu ta có chuyện cần tìm chúng ta, chuyện trong khả năng cho phép thì cần giúp, nếu là chuyện có thể cùng có lợi, thì cần hợp tác.” Giọng mà Lại Văn nói với mấy tên còn lại liền càng lảnh lót hơn, trong câu chữ toát ra giọng điệu ra lệnh.

Lập tức, gã đàn ông mặt chữ Quốc tên Bàng Giang liền quay đầu gọi những tên còn lại tản đi nghỉ ngơi.

Thế nhưng chính vào lúc này, cái người hái thuốc tên lão Chu đó, lại đột nhiên đi lên trước, âm u lạnh lẽo nhìn Ba Thanh.

“Lại tiên sinh, tôi có một đề nghị, vị La tiên sinh này là bạn của cô, chắc chắn không vấn đề, có điều thằng Ba Thanh này, không giữ được.” Lão Chu nheo mắt lại, giọng nói càng độc địa hơn: “Thằng này là một thằng đầu lừa, không nghe thấy nó vừa nãy nói gì chúng ta sao, nó nói chúng ta đào phần quật mộ! Đợi ra ngoài rồi, nó chắc chắn sẽ bại lộ hết chuyện của chúng ta, phải diệt khẩu trước mới được!”

Sắc mặt của Bàng Giang lập tức lạnh lại một phát, trong ánh mắt khi tiếp tục nhìn sang Ba Thanh đã sát khí bừng bừng.

Lại Văn tuy đang cười, nhưng nụ cười của ả lại toát ra hơi lạnh.

“La tiên sinh, cậu chắc không tốn quá nhiều thời gian tìm người nhỉ, vừa hay lão người hái thuốc thủ hạ này của tôi đã nói vậy rồi, tên này không đáng tin, vì để an toàn.” Lời của Lại Văn đột ngột im bặt, ngay tiếp đấy liền làm một động tác cứa cổ, lúc này, trong đôi mắt đào hoa của ả, liền chỉ còn lại sát khí lạnh lẽo!

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Hữu Phúc Đường, cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ X2 của Ninh Tĩnh Chí Viễn, cảm ơn ‘Pháo hoa bạo chương’, “Hỏa tiễn xông bảng’ của Hoa tại sao nice đến thế! Đồng thời cảm ơn các loại quà tặng của chư vị bạn đọc. Lão La vô cùng cảm ơn.

[Giải thích từ dịch giả]

Mỹ nhân tiêm: Chỉ đường chân tóc lõm xuống một mũi nhọn ở giữa trán, tạo thành hình như chữ M. Thời cổ, đàn ông có đường chân tóc dạng này gọi là ‘Phong lưu tiêm, Kim kê mổ Ấn đường’, đàn bà thì gọi là ‘Xiên trên trán, Trâm đoạn mặt’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận