Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 905: LÃO QUỶ VÀO NƯỚC

Trong tiếng chửi bới này còn toát lên vẻ sốt ruột.

Giọng của lão đang vang vọng trên mặt nước, tiếng huýt sáo đủ để truyền tới trung tâm Hồng Hà, nhưng tiếng hét này lại không truyền đi xa được như vậy.

Con quỷ nước già vẫn không có dấu hiệu quay về.

Cuộc hỗn chiến của đám quỷ nước dưới Hồng Hà càng ngày càng ác liệt, tiếng gào thét tràn ngập phẫn nộ và sát khí của con vua quỷ nước xé rách bầu trời đêm, giống như sắp chọc thủng màng nhĩ của người ta vậy.

Tôi trợn to con mắt, nỗ lực nhìn rõ cục diện trận chiến ở dưới nước, đột nhiên bên cạnh thò ra một cánh tay, đưa qua một chiếc ống nhòm.

Tôi vô thức đón lấy, ngoảnh đầu nhìn một phát, người đưa ống nhòm cho tôi, chẳng phải chính là người đầu tiên bị Lưu Văn Tam kích thích bộc phát huyết tính, Đường Hạ Giang đó sao?

“La tiên sinh, cậu dùng trước.” Giọng nói của Đường Hạ Giang cực kỳ khiêm nhường cung kính.

Tôi gật gật đầu, nói một câu đa tạ, tiếp đấy bèn cầm lấy ống nhòm nhìn về phía trung tâm Hồng Hà.

Vua quỷ nước và con quỷ nước già đang say sưa đánh nhau tưng bừng khói lửa.

Những con quỷ nước khác tranh cướp cũng ngày càng hung mãnh hơn.

Lúc này xác chết của con gái Tưởng Bàn, đã không còn bị bất cứ con quỷ nước nào cướp về tay nữa, mà trôi nổi ở trên mặt nước.

Bởi vì bất cứ một con quỷ nước nào tiếp cận cô ta, trong nháy mắt đều bị những con quỷ nước khác đồng loạt tất công, cuối cùng bị xé tan xác.

Tôi đã xác định con quỷ nước già sẽ không quay về, giờ này cũng xác định, nó không hề rơi vào thế hạ phòng.

Nó tay cầm mã tấu, càng giống như một người vớt xác khác thường, khí thế liên tiếp tăng cao!

Ánh mắt tôi chuyển qua cái xác nữ đó...

Ánh trăng âm u lạnh lẽo chiếu lên trên người cái xác nữ, chiếc áo cưới đỏ tươi đó của cô ta trôi nổi trên mặt nước đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lộng lẫy xinh đẹp dị thường, trên nước da trắng bợt của cô ta, một vệt màu xanh thẫm kèm với ánh sáng âm u, đang nhanh chóng phóng to, khuếch tán...

Bên tai tôi đột nhiên loáng thoáng ẩn hiện vang lên từng đợt tiếng khóc thê lương ai oán, âm thanh này dường như từ nơi sâu trong ý thức truyền lại, quá mức bi thảm, quá mức đau thương, khiến cho tim tôi đau nhói từng cơn.

Tôi vụt lắc lắc đầu, một phát rút trảm quỷ đao ra, chắn lấy tầm mắt nhìn về phía cái xác nữ của bản thân, mới đột ngột tỉnh táo lại.

Có Áp trấn thần chú trên trảm quỷ đao chống đỡ, tôi mới dám dè dặt thận trọng lộ tầm mắt ra, lại lần nữa nhìn xuống dưới sông, mà lúc này, tôi phát hiện, cái xác nữ đó lại đang bắt đầu từ từ chìm xuống dưới nước...

Việc chìm xuống của cô ta, kéo theo đám quỷ nước thông thường cũng đang chìm xuống.

Chỉ thấy lửa giận của con vua quỷ nước đó càng bốc cao hơn, nó vụt lắc người một phát, thoát khỏi sự đeo bám của con quỷ nước già, vụt một phát đâm xuống dưới đáy nước.

Lúc này, chỉ còn lại con quỷ nước già một mình nổi trên mặt nước, nó dường như đang nhìn vọng sang chỗ chúng tôi bên này.

Tôi nhanh chóng đem ống nhòm đưa cho Lưu Văn Tam, kết quả Lưu Văn Tam lại không cầm.

Tiếng huýt sáo chói tai, từ trung tâm dòng nước truyền lại.

Lưu Văn Tam mím chặt môi, không nói một lời.

Tôi lại vội vàng cầm ống nhòm lên xem, kết quả ngoài tàn chi của quỷ nước trôi nổi trên mặt sông ra, sớm đã chẳng còn thấy một con quỷ nước còn sống nào nữa.

Cảnh tượng cắn giết đẫm máu giây phút trước, trong nháy mắt đã biến thành vẻ chết chóc sau trận chiến.

Chỉ có điều tôi lại biết, cuộc tranh đoạt thực sự, bây giờ mới được coi là bắt đầu...

Chỉ là nó phát sinh ở dưới mặt nước nơi chúng tôi không nhìn thấy.

Mà con quỷ nước già và con vua quỷ nước, nhất định chỉ một con có thể sống sót...

“Đừng nhìn nữa, Thập Lục.” Giọng của Lưu Văn Tam hạ thấp hơn không ít, lão chửi một câu: “Con súc sinh vô lương tâm, cuỗm mất mã tấu của tao, địt.”

Cảm giác lão nói những lời này rất phẫn nộ, thậm chí là khắc nghiệt, nhưng tôi lại nghe ra được đôi phần nghẹn ngào.

Lưu Văn Tam chảy máu không rơi lệ, cũng biết nghẹn ngào đau khổ, việc này khiến trong lòng tôi rất buồn bã.

“Hy vọng nó có thể thắng.” Tôi trịnh trọng nói.

Ngừng lại một chút, tôi tiếp tục nói: “Chú Văn Tam, nó muốn ở lại, muốn đấu với con vua quỷ nước, trừ nguyên nhân của bản thân nó ra, cháu cảm thấy, yếu tố nó muốn cứu chúng ta càng lớn hơn, con vua quỷ nước bị đeo bám, nên đám quỷ nước đó mới trở nên hỗn loạn như thế...”

“Đừng nói nữa, Thập Lục, chú hết rượu rồi, nhanh gọi người bên này tới đây, chú phải kiếm ngụm rượu uống.” Lưu Văn Tam giơ tay lên xua xua, ngắt lời của tôi.

Tôi yên lặng, có điều cũng không tiếp tục nói thêm gì khác nữa.

Bởi vì Lưu Văn Tam sống lâu hơn tôi, lão rõ ràng cũng nhìn rất thấu, biết nguyên nhân của tất cả chuyện này, chỉ là phương thức xử lý của lão và của tôi không giống nhau mà thôi.

Tôi lấy điẹn thoại ra, đi thông báo cho Phùng Bảo và Phùng Quân.

Những người vớt xác còn lại lúc này cũng đã thả lỏng hơn không ít, túm năm tụm ba ngồi ở bên bờ cầu tàu.

Bọn họ đang nói chuyện với nhau, có điều loáng thoáng, có không ít người đều đang nhìn sang Lưu Văn Tam, vẻ khâm phục trong mắt bọn họ càng nhiều hơn.

Điện thoại bắt máy, tôi đơn giản giao phó vài câu xong, thì cúp máy.

Lúc này tôi chú ý đến Thẩm Kế, cô ta một tay giữ Dương Công Bàn, tay còn lại đang xách mai rùa, trong lòng bàn tay còn nắm mấy đồng tiền tuế, đang nhìn vọng ra trung tâm Hồng Hà.

Vẻ mặt cô ta vẫn lạnh băng như cũ, trong đôi mắt phượng vẻ không cam và ác liệt đã lùi đi, thứ còn lại là kiên quyết và cứng cỏi.

Tôi vốn định mở miệng nói vài câu gì đó, có điều vừa mở miệng xong, thì lại ngậm lại.

Xuống nước lên bờ, chúng tôi không vớt được con gái Tưởng Bàn lên, nhà họ Cẩu không vớt được Cẩu Huyền ở dưới, con quỷ nước già cũng không lên bờ.

Vụ Hồng Hà này, đối với mỗi người đều chẳng hề thân thiện.

Đồng thời, lúc này yên tĩnh lại, tôi lại hồi tưởng lại những suy nghĩ vừa nãy của tôi đối với mệnh số của Âm dương tiên sinh, trong lòng lập tức lại trĩu nặng hơn không ít.

Thời gian mấy phút rất nhanh đã trôi qua, phía sau lưng truyền lại tiếng bánh xe, và còn cả tiếng động cơ tắt máy.

Quay đầu lại nhìn một phát, đã tới tận mấy chiếc xe.

Trên đầu nhất là xe của Phùng Bảo và Phùng Quân, phía sau thì là một loạt xe do Tưởng Thạch sắp xếp.

Phùng Quân Phùng Bảo xuống xe xong, lập tức liền tới mời tôi và Lưu Văn Tam, Thẩm Kế lên xe.

Còn về những người vớt xác còn lại, thì lần lượt lên xe ở phía sau.

Trên xe không ai nói gì, chỉ có sau khi Phùng Quân đưa rượu cho Lưu Văn Tam xong, thì lúc lại truyền lại tiếng tu rượu “Ừng ực! Ừng ực!” của Lưu Văn Tam.

[Tác giả có lời muốn nói]

Tôi cảm giác rất nhiều sắp xếp trong bình luận của mọi người đều vô cùng đẹp đẽ, nhưng thông thường thực tế đều mang theo chút ít thiếu sót đáng tiếc! Đặt mình vào vị trí người khác, giữa người và vật, lựa chọn cũng mỗi người một khác! Mọi người thích một nhân vật nào đó! Còn tác giả sẽ là mỗi một nhân vật! Dự báo một chút, tình tiết tiếp theo là Trương Nhĩ. Hẹn ngày mai gặp lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận