Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 525: MIỄN BÀN

Người đàn bà được Thẩm Kế gọi là dì Đường, đã bắt đầu đo vòng eo cùng với chiều cao của tôi.

Quy tắc của thôn Kế Nương phức tạp, việc này tôi biết.

Trước việc đại sự, cần tắm rửa thay quần áo, đây cũng là quy tắc của Âm dương tiên sinh.

Chỉ có điều niềm vui nhàn nhạt trong mắt bà dì Đường này ngược lại khiến lòng tôi mất tự nhiên.

Đặc biệt là câu nói ban nãy của bà ta, từ lúc chúng tôi vào thôn bà ta đã đợi rồi, cả đêm không ngủ...

Bà ta đã sớm biết sẽ phải đo người cho tôi?

Tư duy trong đầu óc tôi chuyển động cực nhanh.

Mấy phút sau, dì Đường đã đo xong số đo cho tôi.

Bà ta lại nhìn lên nhìn xuống tôi một cái, cười híp mắt bảo: “Quần áo ngay mai là có thể xong. Chắc sẽ không làm lỡ việc.”

Thẩm Kế gật gật đầu, nói ngày mai cô ta tới lấy.

Tiếp đấy cô ta lại nhìn sang tôi, nói: “Bây giờ theo tôi qua gặp sư tôn đi, thầy đã phái tất cả người có thể điều động tìm kiếm trong phạm vi cả thôn, sẽ tìm Kim toán bàn về cho anh.”

Tôi không ngờ Thẩm Kế còn phải đưa tôi đi gặp Âm tiên sinh.

Kỳ thực tôi cũng đã dự định phải nói chuyện thẳng thắn với Âm tiên sinh rồi, kể cả là ông ta lên núi xong mới nói chuẩn bị bảo tôi làm gì, nhưng ít nhất cũng phải nói trước với tôi ông ta dự định lúc nào lên núi Kế Nương chứ.

Biết được thời gian xuất phát, thì cũng đỡ hơn là chúng tôi chẳng biết gì cả.

Chẳng đến mấy phút, lại lần nữa đến Chủ Tế Cư của Âm tiên sinh, sau khi vào trong, trong sân đã đặt một chiếc đỉnh lớn bằng đồng.

Hai bên bờ tường, mỗi bên ít nhất phải có hai mươi người đứng.

Chúng tôi vào trong xong, cửa liền bị người ta đóng lại luôn.

Âm tiên sinh đứng ở trước gian chính, ông ta khẽ gật đầu ra dấu cho tôi.

Bước gần lên trước, ở đây người đông, nhưng lại khiến tôi dâng lên một nỗi sợ hãi mờ nhạt.

Tôi cũng chẳng tiện nói gì khác, liền hỏi ông ta nguyên nhân gọi tôi tới đây, đồng thời cũng hỏi ông ta dự định lúc nào lên núi, hoàn thành việc vũ hóa của Kế Nương?

Âm tiên sinh cười cười, bảo với tôi đang chuẩn bị rồi, có điều bởi vì đêm hôm kia và ngày hôm qua đồ của tôi bị đánh cắp, xảy ra sơ suất, nên có chút ảnh hưởng.

Ông ta đã sắp xếp người ra soát trong thôn, Kim toán bàn có người tìm kiếm cho tôi, chúng tôi không tiếp tục kéo dài thời gian nữa, cố nhanh xuất phát.

Tôi hỏi tiếp cố nhanh là nhanh đến mức nào? Có thời gian chuẩn xác, cũng tiện để tôi với Trần mù và bà cụ Hà có sự chuẩn bị.

Âm tiên sinh hơi trầm ngâm một lát, rồi trả lời: “Chắc là sau khi thay quần áo xong, ban nãy Thẩm Kế đưa cậu đi đo người rồi, thay quần áo phù hợp xong, là có thể xuất phát.”

Kỳ thực tôi đã không thể nén được sự nghi hoặc nữa, muốn hỏi Âm tiên sinh, rốt cục tôi có thể làm gì.

Bởi vì tôi cũng nhớ lại hôm đó khi tôi và Âm tiên sinh lần đầu gặp mặt ở trong thôn, nguyên văn lời ông ta từng nói, khi tôi hiểu Táng ảnh chi pháp, thì sẽ có thời cơ của biến cố, Kế Nương sẽ có khả năng vũ hóa.

Lúc đó ông ta không nói quá tường tận, tôi cũng tới khi đến thôn Kế Nương mới nghĩ tới, cách làm của biến cố này là do Trương Cửu Quái nói, hay là bản thân thôn Kế Nương đã có rồi, chỉ là bị Trương Cửu Quái chỉ rõ ra thôi?

Âm tiên sinh đột nhiên trở nên trầm mặc, ông ta chằm chằm nhìn tôi, nhìn tận mấy giây.

Tiếp đấy, ông ta lại nhìn sang cái đỉnh lớn bằng đồng kia.

Kéo dài phải đến nửa phút đồng hồ, trong thời gian này tôi cũng không cắt ngang ông ta.

Trên mặt Âm tiên sinh đột nhiên lại nở nụ cười, ông ta gật gật đầu nói: “Vốn định đợi lên núi xong mới nói, có điều bây giờ cũng có thể bảo với cậu, tôi tin tưởng cậu được.”

Chẳng biết tại sao, những lời này của Âm tiên sinh, lại cứ khiến tim tôi bắt đầu đánh trống.

Nếu như đổi thành một người bình thường, nghe thấy ông ta nói thế này, chắc chắn sẽ mừng thầm trong lòng.

Nhưng đối với tôi mà nói, cứ cảm giác như có chút vẻ bịt tai nghe trộm chuông.

Tiếp đấy, Âm tiên sinh lại tiếp tục nói: “Còn nhớ ban đầu tôi đưa cậu “Táng ảnh quan sơn” chứ.”

Tôi gật gật đầu.

Âm tiên sinh tiếp tục nói: “Sư tôn cậu Trương Cửu Quái nói, cậu hiểu Táng ảnh chi pháp, thì sẽ có thời cơ khiến Kế Nương có khả năng vũ hóa, phương pháp này, cũng là do ông ta nói.”

Lòng tôi chấn động.

Đúng thật là do Trương Cửu Quái nói?

Vậy chẳng phải nói rõ rằng, những ngày này sự nghi ngờ của tôi đối với Âm tiên sinh và Thẩm Kế, đều đến từ bệnh đa nghi sao?

Tôi nén sự thay đổi tâm trạng nội tâm, cũng không đi ngắt lời của Âm tiên sinh.

Âm tiên sinh mới tiếp tục nói: “Trương Cửu Quái từng nói qua chi tiết quẻ bói, cần cậu dùng Táng ảnh chi pháp, tìm ra một chỗ huyệt nguồn trong phần mộ Kế Nương, chỗ huyệt nguồn đó là mấu chốt để Kế Nương vũ hóa lần nữa, sau khi tìm ra xong, đem toàn bộ các xác nam từ trước tới nay tập trung tại đó, lần nữa thổi kèn lên, dùng máu xác chết tưới lên bia văn, là có thể gọi tỉnh Kế Nương tiếp tục lên mộ.”

“Còn về Nhị Ngũ tinh khí của cậu không toàn vẹn, sẽ dẫn đến việc các loại năng lực suy thoái, bao gồm cả Táng ảnh chi pháp cũng không thể sử dụng bình thường, sẽ càng dễ gây ra biến số, vậy nên tôi mới đi lấy Đan.”

Những lời nhẹ như bẫng này của Âm tiên sinh, đem việc cần tôi làm, cùng nguyên cả phương pháp giúp đỡ Kế Nương đều nói ra.

Giống như chẳng có độ khó, cũng chẳng có nguy hiểm gì vậy.

Cuối cùng, Thẩm Kế cũng khẽ mở miệng: “Thôn Kế Nương có luật tộc nghiêm ngặt, không thể có bất cứ người ngoài nào lên mộ Kế Nương được.”

“Lần trước các anh lén lút lẻn vào, phá hoại quy tắc, để các anh rời đi, sư tôn cũng phải chịu áp lực rất lớn.”

“Vậy nên lần này, chỉ có thể là một mình anh theo chúng tôi lên trên, Trần mù và bà cụ Hà, nhiều nhất chỉ có thể đợi ở bên dưới núi băng.”

“Tôi và sư tôn nghĩ ra một biện pháp dung hòa, anh thay một bộ phục sức, dùng quy tắc Kế Nương cưới chồng trong tập tục để theo chúng tôi lên núi. Như thế này, trong thôn sẽ không có ý kiến.”

Thẩm Kế vừa dứt lời, tôi cũng không nén nổi sự thay đổi sắc mặt nữa.

Trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, đồng thời tôi cũng trực tiếp lùi luôn ra sau một bước.

Cũng đúng vào lúc này, tôi mới phát hiện hơn hai chục người ban nãy đứng ở hai bên bờ tường, chẳng biết từ lúc nào, toàn bộ đã đứng ở cổng, rõ ràng là chặn đường đi của tôi.

Thần sắc Thẩm Kế chẳng có biến hóa gì.

Trên khuôn mặt chữ Quốc đó của Âm tiên sinh, ngược lại lộ ra chút vẻ thành khẩn.

Lòng tôi trầm xuống một phát, không khỏi có chút tức giận.

Kỳ thực tôi đã rất cảnh giác rồi, nhưng vẫn lơ là phòng bị.

Tôi cứ cảm giác Âm tiên sinh cho dù định làm gì, thì chắc chắn cũng là sau khi lên núi, cách nghĩ của Trần mù và bà cụ Hà cũng gần giống tôi, vậy nên sự cảnh giác của chúng tôi cũng có phần không đủ.

“Âm tiên sinh, phương pháp này sợ là không ổn nhỉ.” Mí mắt tôi không ngừng giật tưng bừng, nỗ lực giữ sự trấn tĩnh, không lập tức lật mặt luôn.

Ít nhất bây giờ Âm tiên sinh còn tươi cười chào đón, giải thích của Thẩm Kế cũng có tình có lý.

Âm tiên sinh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Để cậu lên núi thế này, đích thực có chỗ không ổn, có điều đây là do luật tộc gây nên, nếu không phiền phức cũng không ít.”

Thẩm Kế đột nhiên lại nói một câu: “La Thập Lục, anh không tin được chúng tôi à? Sư tôn đi lấy Thi đan, cũng từng mạo hiểm tính mạng. Chúng tôi sẽ không hại anh, cũng không cần thiết phải hại anh.”

Tôi đang định nói.

Thì đột nhiên ngoài cổng truyền lại một giọng bà cụ già lạnh như băng.

“La Thập Lục vẫn còn là người sống mà đã để nó mặc áo người chết theo chúng mày lên núi, thế có phải là còn phải lấy cái mụ Kế Nương mặt như miếng xỏ giày đấy nữa không?”

“Chúng mày muốn cho chủ nhân vũ hóa, thì tao không tin được, lại còn có chuyện dùng quy tắc để không cho Thập Lục lên núi?”

“Quy tắc là chết, người thì là sống. Lên núi có thể được, giúp đỡ cũng có thể được, cái mẹ gì mà Kế Nương cưới chồng thì, miễn bàn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận