Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 208: TIỆC HỒNG MÔN



Rất nhanh người nhà họ Lưu đã lên trên khán đài, Lưu Hiển Hách cầm micro, nói không ít chuyện.

Đại khái đều là theo quy trình, cảm ơn thôn, cảm ơn bố mẹ, với chuyện sẽ đền đáp thôn Tiểu Liễu, đưa mọi người cùng làm giàu.

Dân thôn nhiệt huyết dâng trào, liên tục vỗ tay hoan hô.

Nói đến cuối cùng, Lưu Hiển Hách tươi cười nói để cho mọi người được ăn uống ngon miệng, gã sẽ bắt đầu mời rượu một bàn khách đặc biệt trước, rồi đi cảm tạ mọi người sau.

Tôi vẫn cứ chú ý đến Lưu Hiển Hách, sau khi gã từ trên khán đài bước xuống, quả nhiên liền đến trước bàn chúng tôi.

Thợ mộc Lưu đi bên cạnh gã, những người khác nhà họ Lưu cũng đi cùng.

Lưu Hiển Hách cầm một chén rượu, rót rượu xong, mặt mũi tươi cười nhìn tôi, nói một câu: “La Thập Lục, mời mày một ly trước. Dù gì mày cũng từng học đại học quay về. Ở thôn Tiểu Liễu, cũng coi như là một trong số ít sinh viên đại học rồi.”

Tôi nheo mắt cầm một chén rượu lên.

Có câu giơ tay không tát mặt người cười, đương nhiên tôi cũng rõ, gã chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, chỉ là không biết trong hồ lô của gã đựng thuốc gì thôi.

Kết quả giây tiếp theo, lời của Lưu Hiển Hách, khiến tôi tức hộc máu.

Lưu Hiển Hách cười hơ hơ uống một ngụm rượu, thở dài một tiếng nói: “Chỉ tiếc là, nhà họ La đáng thương, thằng ông không làm việc tốt, chết còn bị đè dưới cổng thôn làm móng, ngày ngày để dân thôn dẫm lên đầu đi qua.”

“Bố mày cũng là bị báo ứng, chết chìm dưới sông Tiểu Liễu.”

“La Thập Lục mày vẫn không chịu lấy đấy làm bài học, đi theo một đám hạ cửu lưu vớ va vớ vẩn, tao sắp xếp trước cho mày ăn bữa cơm người chết, tránh việc hôm nào mày chết rồi, nhà họ La tuyệt hậu, mày đến hương cũng chẳng được ăn!”

Nói đến cuối cùng, thần sắc của Lưu Hiển Hách cũng trở nên sắc lạnh hơn không ít.

Gã uống một hơi hết ly rượu, tiếp đấy lạnh lùng nhìn tôi, nói: “La Thập Lục, sao mày còn không uống rượu?”

Trong ánh mắt Lưu Hiển Hách toàn là sự giễu cợt, thần sắc, sắc mặt đầy sự cao ngạo.

Giống như Lưu Hiển Hách gã là thượng nhân ở trên cao, là kim phượng hoàng, còn La Thập Lục tôi là thứ chuột dưới cống rãnh, thứ gà con trong ổ rơm vậy.

Tôi nheo mắt, trên trán gân xanh nổi gồ lên.

Rượu, tôi không thèm uống, mà toẹt một cái hắt thẳng lên mặt Lưu Hiển Hách.

Chửi tôi, tôi đều chẳng thấy sao cả.

Vốn dĩ đã định là đến xem trò hề của nhà họ Lưu, rồi sẽ có Phùng Khuất giải quyết.

Nhưng gã mở mồm không chỉ chửi ông nội tôi, chửi bố tôi, lời nói của gã còn vô cùng độc địa!

Ông nội tôi không làm việc tốt? Ngày ngày bị người ta dẫm lên đầu đi qua?

Mạng của ông nội tôi, có một nửa là vì tôi! Nửa còn lại, là vì phá bố cục phong thủy của thôn Tiểu Liễu, thay đổi hiện trạng ở trong thôn, cứu mạng tất cả mọi người!

Còn về bố tôi, thì càng là bị người ta hại chết.

Vô tội chết oan ở dưới sông Tiểu Liễu!

Gã trù nhà họ La tôi tuyệt hậu, tôi mà còn nhịn được, thì tôi không xứng mang họ La, cũng không xứng làm người!

“La Thập Lục! Con trai tao có ý tốt mời rượu mày! Mày làm gì lại hắt rượu vào nó?!” Thần sắc thợ mộc Lưu hung hãn, trợn trừng mắt nhìn tôi.

Lồng ngực tôi phập phồng lên xuống, lạnh lùng liếc thợ mộc Lưu một cái.

Tiếp đấy Lưu Hiển Hách lại ngăn thợ mộc Lưu lại, sau đó cười cười, nói: “Bố, bố lùi lại một chút. Đây là việc con cần nói với La Thập Lục.”

Nhưng người khác nhà họ Lưu như cũng đã có sự chuẩn bị, chắn thợ mộc Lưu ra phía sau.

Lúc này, rất nhiều dân thôn đều nhìn qua.

Đối thoại của tôi và Lưu Hiển Hách ban nãy, chẳng có mấy người nghe thấy.

Có điều người xung quanh đều nhìn rõ ràng, ở đây có xung đột.

Tôi không nói, chỉ nhìn xem Lưu Hiển Hách định giở trò gì.

Lưu Hiển Hách lại rót đầy rượu vào cái chén không trước mặt tôi, gã lại mời tôi một chén rượu, giọng nói lớn hơn nhiều.

“La Thập Lục, tức, cũng đừng có quá thế, tao vẫn còn chưa nói hết kìa.”

Đầu mày tôi nhíu chặt lại, không nói lời nào.

Lưu Hiển Hách mới cười cười, tiếp tục nói: “Năm đó cũng may nhờ bố mày báo cảnh sát, mới khiến bố tao ngồi tù, để tao mất mẹ, nhà họ La chúng mày nợ tao một món nợ, bố mày chết rồi, món nợ này, tao có phải nên tìm mày đòi không?” Giọng của gã to hơn không ít, càng khiến người trong thôn bàn tán.

Đương nhiên, những lời bàn tán này cũng lọt hết vào tai tôi, đều là chửi bố tôi.

Có điều những âm thành này, dường như đều là của những người dân thôn tuổi tác thuộc diện cao.

Tôi mím môi không nói, đại để là cũng rõ nguyên nhân này.

Ở thời trước, nhà nghèo, không dễ tìm vợ, trước đây thôn Tiểu Liễu cũng nghèo mà.

Tuy rằng thôn nằm ở chỗ cổng gió sinh khí từ long mạch núi Lũng thổi ra ngoài, nhưng lại bị người ta đổi bố cục phong thủy, trước khi ông nội tôi làm móng đường, người trong thôn Tiểu Liễu đều nhiều bệnh nhiều hạn, nghèo khó khốn cùng.

Tôi cũng nghe bà nội từng nói, lúc đó kỳ thực người mua vợ không ít, thậm chí còn có nhà hai anh em cùng mua một người vợ về sinh con, nối dõi tông đường.

Đối với những người thời đó hiện còn sống mà nói, nếu như đưa vợ bọn họ đi, thì là mối thù sống chết vì làm nhà người ta tuyệt hậu rồi.

Thậm chí ở trong một thôn, mua vợ rồi, nhà nhà hộ hộ đều sẽ giúp canh chừng, vì sợ đàn bà chạy mất.

“La Thập Lục, mày sao không trả lời? Món nợ này, là nhà họ La chúng mày nợ nhà họ Lưu tao đúng không?”

Tôi định thần lại, sau đó lắc lắc đầu: “Mẹ mày sinh ra mày, bà ấy bị mua về, bà ấy không nợ chúng mày.” Lưu Hiển Hách lại nhìn tôi chăm chằm, mắt gã dường như đều sung huyết cả rồi.

“La Thập Lục, lời này của mày, nói đúng là rất hay.”

“Thật không hổ là loại ăn cơm người chết, người sống nói lời quỷ!” Lưu Hiển Hách toẹt một cái, một chén rượu hắt lên mặt tôi!

Giây tiếp theo, gã cực kỳ thù hận nói rằng: “Nhà họ Lưu tao với nhà họ La mày kết tử thù! Tao hận không được giết bố mày!”

“Nhưng không ngờ, ông trời cho bố mày báo ứng trước! Để lão rơi xuống sông Tiểu Liễu chết chìm!”

“Mày còn định xảo biện thay bố mày? Việc lão làm không phải việc người làm!”

Ngay tiếp đó, Lưu Hiển Hách một phát túm lấy cổ áo tôi, mặt gần như áp sát vào mặt tôi, vô cùng hung hãn nói: “Loại người giống như bố mày thế này, chết cũng không xứng được chôn! Mày có biết, lão giờ ở chỗ nào không?!”

“Tao nhìn thấy lão được chôn rồi, trong lòng khó chịu như xé tim cào gan vậy, lập tức tìm người, đến quật mồ lão! Còn dội không ít cứt đái, đem lão vứt lại xuống sông Tiểu Liễu!”

“Lão chết ở chỗ nào, thì cứ nên ở mãi chỗ đó! Cái gì mà tôn trọng người chết, cái gì mà nhập thổ vi an, lão căn bản không xứng!”

Con mắt Lưu Hiển Hách đỏ quạch, trên mặt gã còn cười gằn.

Túm chặt lấy cổ áo tôi, càng đắc ý ngông cuồng đến tột cùng.

Tôi chỉ cảm giác bên tai ong ong, nhịp tim, lại đập thình thình!

Từng phát từng phát một, như sắp nhảy từ trong lồng ngực tôi ra ngoài vậy.

Tất cả âm thanh ở bên tai đều dường như không còn hỗn tạp thế nữa, tất cả mọi thứ xung quanh đều dường như sinh ra trùng ảnh vậy.

Thứ duy nhất tôi có thể nhìn rõ, chỉ là một mình Lưu Hiển Hách.

Cái tướng mặt khắc nghiệt của gã, cái đầu mày giao liên của gã!

Giây tiếp theo, tôi còn nhìn thấy cung tiền tài của gã dường như có dấu hiệu xám xịt lụi bại.

Kỳ thực tôi vẫn cứ đang nghĩ, kẻ giết hại bố tôi, và kẻ đào mồ bố tôi, liệu có phải là một người hay không?

Khả năng nhà họ Lưu giết bố tôi là không lớn, nhưng tại sao tôi lại quên mất vụ đào mộ?

Thằng Lưu Hiển Hách này, hóa ra lại quật mộ bố tôi!

Lại còn làm ra cái việc bẩn thỉu, hắt cứt đái vào bố!

Cơn giận không đè nén nổi nữa, tôi đến cả ý nghĩ giết người cũng lóe lên rồi!

Vung nắm đấm lên, tôi dốc sức táng một đấm lên trên sống mũi của Lưu Hiển Hách.

Thân hình của Lưu Hiển Hách gần giống với của thợ mộc Lưu, như cây sào vậy, bị tôi đấm trúng một đấm, máu mũi chảy dài.

Cung tài lộc của gã, vỡ rồi! Do tôi đánh đấy!

Gã ngã lăn ra đất, chỉ vào tôi, chửi rủa tục tĩu.

Đồng thời, thợ mộc Lưu cũng như phát điên lên, hét to ra đây! Mau ra đây nhanh!

Giây tiếp theo, trong đám dân thôn lại có không ít người vọt ra, bao gồm cả ở trong nhà thợ mộc Lưu, cũng ùn ùn kéo ra không ít người.

Những người này, nhìn lên thì đều là mặc quần áo dân trong thôn, nhưng mặt đều lạ hoắc.

“Đánh cho tao! Đánh tàn phế rồi, tao bao, tiền viện tiền thuốc tao chi cho thằng La Thập Lục nó! Kể cả đánh chết, cũng không phải do tao xuống tay! Cùng lắm vào khám ngồi vài năm, Lưu Hiển Hách tao không thiếu tiền, ông đây kiếm tiền, là để cho nha họ La nó tuyệt hậu!”

“Còn nữa, cái con mụ già chết tiệt kia, ai đạp đầu mụ hai phát cho tao, tao cho hai mươi vạn!” Lưu Hiển Hách từ dưới đất bò dậy, nhưng lại cùng với thợ mộc Lưu, lùi ra phía bên cạnh khán đài.

Tôi lúc này mới hiểu ý của Lưu Hiển Hách.

Đây đúng là tiệc Hồng Môn thật!

Lưu Văn Tam đứng bật dậy, hai tay lão rút một phát, một tay trảm quỷ đao, một tay mã tấu, đâm mạnh lên trên bàn.

“Người vớt xác sông Dương ông mày ở đây! Tao xem đứa nào dám động vào con nuôi tao! Hôm nay đều xuống sông Dương làm bạn với quỷ nước hết!”

Trần mù vẫn vững như núi Thái Sơn.

Bà nội tôi thì liên tục rơi lệ.

Lời của Lưu Hiển Hách, không chỉ kích động một mình tôi, bà nội tôi tuổi cao rồi, đang không ngừng run rẩy.

Vào lúc này, Phùng Khuất cũng đứng dậy.

Hắn lạnh lùng nhìn lướt một lượt đám người đang vây xung quanh, lời nói rất khí thế: “La tiên sinh là khách quý của nhà họ Phùng, hôm nay ai dám động đến cậu ta, là gây sự với nhà họ Phùng tôi.”

“Gây sự với nhà họ Phùng, là gây sự với thành phố Nội Dương!”

“Trong phạm vi này của mấy người, bất kể đi hắc đạo hay bạch đạo, đều không đi được!”

Nói xong, Phùng Khuất còn đập mạnh bàn một phát, trừng mắt nhìn Lưu Hiển Hách.

Lưu Hiển Hách thì lại chửi: “Cái gì mà nhà họ Phùng họ Mã, làm màu cái quái gì! Chúng mày còn không động thủ nhanh! Đứa nào lải nhải lắm, thì tiện thể cho chúng nó cùng với La Thập Lục nằm cáng mà khiêng ra khỏi đây!”

Đám người đang quây tới kia, vẻ hung hãn trên mặt càng nhiều lên.

Trong đám đó có một người đột nhiên nói một câu: “Thằng này không phải là gia chủ của nhà họ Phùng, cũng không phải là nhân vật quan trọng gì cả, tao từng gặp mấy nhân vật lớn của nhà họ Phùng, nó là cái cứt! Cáo mượn oai hùm! Anh em, lên! Không tha cho thằng nào hết!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận