Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 324: TỬ ĐẤU

Mồ hôi từng giọt to đùng lăn xuống, chảy vào trong mắt, cay xè rát xót.

Con gà trống thì cứ thong thả đi lại trên xà nhà, lúc lại vẫy vẫy cánh một phát.

Thậm chí nó còn cúi đầu nhìn tôi một cái, mí mắt động đậy, con ngươi tròn vo dường như còn đang nhìn khắp bốn xung quanh vậy.

Tôi mò lấy búa sắt ra, lấy hết sức bình sinh, quăng mạnh một phát lên trên xà nhà!

Tiếng xé gió vù vù vang lên, búa sắt bị ném đến trước xà nhà.

Con gà trống kia quác một tiếng, lại bay sang thanh xà nhà ở phía đối diện.

Nó còn như đang thị uy, gáy lên hai tiếng, rồi hướng về phía tôi mà vỗ mạnh cánh hai phát, một thứ mùi cứt gà thối tạt lại.

Rầm một tiếng, cái búa sắt đập vào tường phía bên kia, cuối cùng rơi xuống đất.

Ngao sói đột nhiên rên ư ử lên một tiếng, nó lại chạy qua cắn lấy áo tôi, lôi tôi định đi ra ngoài.

Mắt nhìn thời gian đã trôi qua nửa phút.

Lông nhung trên mặt Tiểu Niếp đã mọc kín cả gương mặt, con ngươi của con bé dường như cũng thành màu đỏ máu rồi.

Đặc biệt là cái âm thai đang treo trên bụng con bé, giống như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào vậy.

Tôi lại nhìn chằm chằm con gà trống trên xà nhà, sau đó mới khàn giọng nói một câu: “Đi.”

Vừa nãy, một loạt sự việc phát sinh khiến tôi máu nóng bốc lên đầu, cũng suýt nữa thì định chọi đến chết với Tiểu Niếp.

Sự nhắc nhở vừa kịp lúc của ngao sói mới khiến tôi phản ứng lại.

Tôi hoàn toàn không cần thiết phải liều mạng với Tiểu Niếp.

Không có ai chắn cửa, pháp y cũng đã hôn mê.

Không đối phó nổi Tiểu Niếp, thì chỉ còn nước tẩu vi thượng sách, rồi nghĩ cách giải quyết phiền phức này sau!

Từ Thi Vũ bây giờ vẫn còn đang nằm ngất trên đất kia kìa.

Tôi vội bước qua đỡ cô ta dậy, cõng luôn lên lưng.

Rồi lại đi kéo pháp y đang nằm trên giường.

Thời gian trôi qua cực nhanh, mắt nhìn chỉ còn lại ba mươi giây nữa, là đến giờ ngọ chính khắc.

Tôi túm lấy pháp y, cũng chẳng để ý thứ khác được nữa, kéo lê anh ta đi ra ngoài.

Rầm một tiếng đâm mở cửa ra, nhanh chân bước ra ngoài sân.

Mây đen nặng trịch như sắp sập cả xuống.

Tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên, chẳng biết từ đâu chui ra tận mấy con mèo lông tạp, đều lao về phía phòng của Tiểu Niếp.

Ùng một tiếng sấm vang rền trời.

Mây đen càng nặng hơn, bầu trời càng tối đen hơn, tôi căn bản không dám quay đầu lại, đi thẳng tới trước cổng nhà.

Ngao sói chồm mạnh một phát đẩy mở cổng, đi ra ngoài, ít nhất sẽ an toàn hơn một chút!

Nhưng không ngờ ở phía ngoài cổng, hóa ra còn có một người bộ dạng lén lén lút lút, đang làm động tác chuẩn bị mở cửa!

Ngao sói đâm một phát thế này, cửa liền đập thẳng lên mũi hắn!

Hắn ái da một tiếng lùi mạnh ra sau tận mấy bước, lập tức máu mũi chảy ròng ròng.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, người này chẳng phải chính là gã Châu Bân với cái mũi to, con mắt nhỏ, bộ dạng như vừa ngủ dậy đó sao!

Châu Bân quẹt máu mũi một phát, cả khuôn mặt đều dính đầy máu tươi.

Hắn trợn tròn con mắt, đúng kiểu kẻ thù gặp mặt mắt đỏ khác thường!

“Là mày! Thằng chó đẻ khốn kiếp!”

Giọng nói đầy thù hận của Châu Bân, toát ra một vẻ hung ác.

“Mày định chỉnh chết bố mày, hôm nay bố mày đập mày chết trước!” Hắn lại rút từ thắt lưng ra một con dao lò xo.

Rồi vụt đâm mạnh về phía tôi!

Ngao sói sủa ầm lên một tiếng, rồi chuẩn bị chồm qua phía Châu Bân.

Tôi cũng đã chuẩn bị động thủ, nhưng đột nhiên trên tay xuất hiện một lực mạnh, luồng lực bất chợt xuất hiện ấy, khiến tôi lập tức mất thăng bằng, ngã ngửa một phát ra phía sau.

Rầm một tiếng, nhưng tôi lại không trực tiếp đập thẳng lên mặt đất, mà là Từ Thi Vũ trở thành đệm cho tôi.

Pháp y vốn đang hôn mê, lúc này lại tỉnh lại, giọng của anh ta the thé đến cực điểm.

“Đừng hòng có đứa nào chạy được!”

Sắc mặt anh ta nanh ác, trong mắt đều đang chảy máu rồi.

Da đầu tôi như nổ bung ra.

Chắc chắn là bởi vì đã đến giờ, Tiểu Niếp tỉnh rồi, vậy nên mới khiến pháp y tỉnh lại, tôi ban nãy cũng chẳng có bản lĩnh giúp anh ta phá giải quỷ nhập.

Tôi cực lực muốn bò dậy.

Nhưng pháp y lại vụt đến trước mặt tôi, dẫm mạnh một phát vào ngực tôi!

Trước mắt tôi tối sầm lại, suýt nữa thì bị anh ta dẫm cho tắt thở.

Có điều anh ta rõ ràng cũng chẳng có thời gian để ý đến tôi , chỉ đối phó tôi một phát thế, xong liền đột ngột quay người, chạy ra phía ngoài căn nhà.

Tôi khó nhọc bò dậy, ngao sói giờ đang vật lộn với Châu Bân rồi, con dao lò xo của Châu Bân đã rơi xuống đất từ lâu, ngao sói đang cắn chặt lấy cánh tay hắn, định lôi vào phía trong sân.

Châu Bân ra sức lôi kéo, đánh đạp ngao sói!

Máu tươi chảy xuống, hắn càng kêu gào thảm thiết.

Gã không có kiến thức như pháp y, không biết đánh vào yếu huyệt, đồng thời cũng không có vong nhập, nên chỉ có ý thức của một người bình thường.

Cẳng tay bị ngao sói đớp một phát thế này, chỉ riêng sự đau đớn đã khiến hắn lãnh đủ rồi.

Trong chớp mắt, pháp y cũng đã chạy đến bên cạnh Châu bân, hai tay anh ta vụt kẹp lấy cổ Châu Bân, vặn mạnh một phát.

Tôi vốn còn tưởng một phát thế này Châu Bân sẽ ngất đi.

Nhưng không ngờ, hắn chỉ hự lên một tiếng, rõ ràng là do pháp y bị gãy tay, nên không dùng được động tác kẹp cổ chuyên nghiệp.

Tôi cũng chẳng rảnh rỗi, không dám ở lại, sau khi bò dậy, lại xốc Từ Thi Vũ lên.

Tuy rằng tôi đã điên cuồng tự bảo với mình không được quay đầu lại, nhưng cái cảm giác bất an trong lòng kia vẫn cứ khiến tôi quay đầu lại nhòm một cái.

Cảnh tượng nhìn thấy, lại khiến thân người tôi run rẩy.

Chỗ cửa phòng, tôi có thể nhìn thấy Tiểu Niếp đã đứng ở cửa rồi.

Trên mặt con bé toàn là lông nhung màu đỏ, trên khuôn mặt người chết không còn màu tái xanh nữa, đôi mắt cũng đang chảy máu.

Trong lòng con bé, đang ôm cái âm thai cũng đã hóa sát như nó.

Lúc này con bé không hề động đậy, không đi ra ngoài.

Bởi vì chỗ cửa phòng, vẫn còn một “người” nữa!

Mái tóc rũ rượi, bẩn thỉu chụp ở trên đầu, góc độ hơi nghiêng, đến nửa khuôn mặt cũng không nhìn thấy.

Chất vải quần áo vô cùng cũ kỹ, càng dính đầy vết máu màu nâu đỏ, cực kỳ rợn người.

“Mẹ...” Tôi lập cập gọi một câu.

Lúc này tôi mới rõ, vì sao đã đến thời gian rồi, mà Tiểu Niếp không ra ngoài ngay.

Giờ đại âm này con bé có thể tỉnh lại, mẹ tôi cũng có thể không chịu sự áp chế mà ra ngoài bảo vệ tôi!

Khi đó lúc ở trong căn nhà của Mã Bảo Nghĩa, mũi giày của tôi hướng vào trong giường, là mẹ tôi đã về lại bên người tôi rồi.

Chỉ có điều, sự hung dữ của con bé Tiểu Niếp này, mẹ tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ.

Mẹ không động thủ, Tiểu Niếp cũng không động thủ, hai người giống như đang giằng co nhau vậy.

“Đi.” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói vừa thăm thẳm vừa trống rỗng, và vẫn tràn đầy chết chóc.

Tôi rùng mình, vội vàng lại cõng Từ Thi Vũ lên, chạy ra phía ngoài căn nhà.

Lờ mờ, tôi dường như còn nghe thấy mẹ tôi nói một câu nữa.

“Mày muốn báo thù giết người, đừng có động đến con trai tao. Nếu không, mày cũng không báo thù nổi đâu.”

Dứt lời, một tiếng khóc đau thương non nớt đồng thời như nổ tung trong đầu tôi.

Tôi đã chạy ra khỏi căn nhà.

Tất cả những chuyện này diễn ra chỉ trong nháy mắt, ngao sói đã buông Châu Bân ra.

Hai tay pháp y kẹp chặt lấy cổ Châu Bân, kéo lê Châu Bân vào phía trong sân.

Tuy Châu Bân chưa ngất đi, vẫn còn đang giãy giụa, nhưng cánh tay pháp y rất chắc, tôi từng đấu với anh ta, biết được thứ lực đó mạnh kỳ dị đến mức nào.

Châu Bân không giãy ra được, cũng chẳng biết mò ở đâu ra một con dao găm, điên cuồng vung dao chọc ra phía sau!

Đồng thời hắn cũng không ngừng chửi bới, giọng điệu độc địa đến cùng cực.

Dao găm có nhát đâm vào bắp tay pháp y, có nhát đâm lên trên ngực.

Pháp y vẫn cứ đờ đẫn kéo lê hắn đi về phía sau, không hề biết đau đớn.

Rất nhanh đã đến vị trí chỗ bậu cửa, Châu Bân bị đập trúng đầu, lại kêu gào thảm thiết.

Cùng lúc khi bọn họ vào đến trong sân, tôi cũng vẫn hoang mang luống cuống nhìn vào trong một cái.

Phát hiện mẹ tôi đã không còn đứng ở cửa nữa.

Khuôn mặt mọc đầy lông nhung của Tiểu Niếp, dường như là đang cười.

Rầm một phát, cổng nhà bị đóng chặt lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận