Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 370: TỬ MÔN CHÔN QUAN

Tướng quẻ này ngược lại là cho tôi cơ hội.

Bát Môn Độn Giáp không thể nào chỉ có Tứ môn ở đây, chắc chắn còn có Tứ môn ở chỗ khác nữa, mới có thể cấu thành Bát môn hoàn chỉnh.

Lập tức tôi liền nghĩ ra, vị trí trên thân núi nơi mà đầu sợi xích sắt vươn dài tới, chắc chắn cũng có bốn chỗ, phân biệt ứng với Cảnh môn, Tử môn, Đỗ môn, cùng với Thương môn.

Trong nước không cắt đứt được dây xích, không phá vỡ nổi tướng quẻ, nhưng trên núi thì chưa chắc.

Bát môn đối ứng lẫn nhau, chỉ cần phá một chỗ khác, thì quẻ ở trong nước cũng sẽ bị phá, sinh khí chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!

Đè nén suy nghĩ này xuống, tôi đứng dậy hướng về phía Lưu Văn Tam gật gật đầu.

Tiếp đấy tôi lại nhìn Trương Dương một cái, nói: “Tôi đã có cách rồi, cần một số người, theo tôi lên núi!”

Nói rồi, tôi chỉ về phía ngọn núi đối ứng phía sau lưng đầm nước.

Hai bên thân núi nguy nga tràn ra như cánh tay dài, ôm trọn lấy đầm nước.

Trên núi cây cỏ um tùm, cây cổ thụ cũng không ít, đúng là sức sống dồi dào.

Trương Dương ừ một tiếng, nói: “Người tùy cậu dùng, miễn là cậu đừng có hại mọi người gặp phải nguy hiểm là được.”

Tôi cũng chẳng nói thêm gì khác, ngoảnh đầu nhìn một lượt đám đông, chọn ra một số người, đều là những người có tướng mặt dễ giao tiếp, hơn nữa còn mạng cứng.

Những người còn lại thì bảo bọn họ đợi ở vị trí lối ra này.

Khổng Bân biểu thị đi cùng với chúng tôi.

Tôi thấy tướng mặt của lão cũng chẳng phải là hà khắc, nên không từ chối.

Đương nhiêu, chúng tôi không chèo thuyền đi qua chỗ trung tâm đầm nước, mà từ vị trí phía mép bên phải chỗ lần trước vớt cái xác nữ đi qua.

Khổng Bân và những người vớt xác này chắc là từng lên núi, nên trông rất thuần thục.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã vòng đến chính diện thân núi, vừa vặn đối diện với vị trí lối ra, đám người Trương Dương ở chỗ xa, cũng đã chỉ còn lại bóng người.

Đá ở bên mép nước quanh năm ngâm trong nước, có không ít rêu, bước lên trên cũng rất trơn.

Dưới ánh nắng tôi lại ngó qua phía trung tâm đầm nước một cái, lúc này nước trong đầm đã hoàn toàn tĩnh lại, trong lúc xác chết di động lướt qua, đám máu tươi kia không ngừng uốn lượn trong làn nước, nhưng không hề có dấu hiệu tan đi, trông càng kinh khủng hơn nhiều.

Đám chúng tôi có khoảng mười người, dìu dắt nhau lên trên đường núi, đi đến chỗ có đất bùn cây cỏ, dưới chân mới hết trơn trượt.

Lưu Văn Tam hỏi tôi bây giờ làm gì? Khổng Bân rõ ràng cũng có chút căng thẳng nhìn sang tôi.

Tôi trầm giọng nói: “Tìm mấy phương vị, chắc là đối ứng với mấy sợi xích sắt kia, từ bên trên hoặc giả có thể cưa đứt được, đến lúc đó vớt đồ sẽ tiện hơn.”

Vừa dứt lời, Lưu Văn Tam đã lại nhíu mày nói một câu: “Nếu xích sắt toàn bộ đều đứt, quan tài chìm xuống đáy, thì càng không dễ vớt, đầm nước này không nông đâu Thập Lục.”

Khổng Bân và mấy người vớt xác kia cũng gật đầu lia lịa.

Tôi cũng không ngừng lại, trả lời: “Xích sắt là từ trong thân núi đi ra, đầu bên kia có khả năng kéo căng cho tới dưới nước, cũng có khả năng là từ trong thân núi thò ra ngoài một đoạn, hoặc giả không bởi vì đứt một đầu mà ảnh hưởng đến tình hình dưới nước, chỉ là phá vỡ tướng quẻ mà thôi.”

“Đương nhiên, nếu như có ảnh hưởng, trên người mọi người đều có dây thừng, đem nó buộc lại nối lên trên cây, cũng có thể kéo dài thời gian.”

“Dùng vớt quan tài cũng thừa đủ rồi!”

Lưu Văn Tam có vẻ nghĩ ngợi, gật gật đầu, Khổng Bân và những người còn lại cũng yên tâm hơn không ít.

Tôi vẫn dựa vào Định la bàn đi tìm phương vị, phương vị thứ nhất tôi tìm, là Tử môn đối ứng với Sinh môn!

Ngọn núi này là núi Chi long mạch, Tử môn chắc chắn không ở đỉnh núi, mà chắc là ở sườn núi, càng là khu đất nghèo đất chết duy nhất trên núi.

Dựa vào những am hiểu hiện nay của tôi đối với phong thủy, cộng thêm Định la bàn.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tìm thấy chỗ sườn núi.

Bản thân Khổng Bân và mấy người kia cũng quen thuộc với nơi này, sau khi tôi nói đặc trưng của Tử môn ra xong, lão liền dẫn đường, rất nhanh đã đưa tôi tới một chỗ.

Chỗ này cũng là vị trí bên rìa sườn núi, trên một đoạn dốc toàn là sỏi đá ngói vụn, còn có một số viên gạch, dường như chỗ này từng có kiến trúc xây dựng.

Hơn nữa khu đất này, đến một cọng cỏ cũng chẳng thấy mọc.

Đứng ở đầy đều cảm nhận được gió lạnh từng cơn, hoàn toàn khác với cảm giác của những vị trí khác.

Từ đất chết thổi lên là gió nghèo, tử khí của cả ngọn núi đều dồn vào chỗ này, đương nhiên là vô cùng âm u lạnh lẽo.

Tôi dùng Định la bàn xác định phương vị chuẩn xác nhất, rồi bảo bọn họ bắt đầu đào đất!

Mọi người không có mấy thứ đồ nghề như cuốc xẻng, nên chỉ có thể dùng dao răng cưa, hoặc là dùng tay đào.

Tôi vốn cũng định giúp một tay, nhưng Lưu Văn Tam lại ngăn tôi lại, lý do của lão rất đơn giản, tôi phải xem phong thủy, nói không chừng còn phải gẩy bàn tính bói quẻ cứu người, hai bàn tay này của tôi bây giờ quý lắm, lão không cho tôi động tay vào.

Đám người Khổng Bân đối với việc nhà họ Cẩu liên tục thất bại những năm nay cũng sản sinh nghi ngờ, nhìn thấy tôi có phương pháp mới thế này, cũng có không ít kỳ vọng, càng không cho tôi động tay vào.

Tôi bèn đứng bên cạnh chờ.

Chẳng mấy chốc, chỉ mới đào được tầm nửa mét, đã đào dính đồ rồi.

Sau khi gạt bỏ đất bụi ra, thì hóa ra cũng là một cỗ quan tài!

Cỗ quan tài này cũng làm bằng sắt, không phải là tượng Ai Công.

Đào sâu xuống thêm nhiều nữa, cũng tốn không ít thời gian, cả cỗ quan tài đều đã lộ ra ngoài.

Một sợi xích sắt từ trên xuống dưới buộc trọn cả cỗ quan tài, đầu kia của xích sắt, đích thực là từ trong tầng đất của thân núi thò ra.

Mắt Khổng Bân sáng lên, nói một câu: “La tiên sinh, cậu thần thật! Đúng là có xích sắt.”

“Trong cỗ quan tài này... Lại có thứ gì thế? Bọn tôi cưa đứt xích sắt luôn bây giờ?”

Đồng tử mắt Lưu Văn Tam cũng co mạnh, lão nhìn tôi một cái như dò hỏi.

Vẻ mặt tôi thì lại rất mất tự nhiên.

Bởi vì tôi hoàn toàn không ngờ được, vị trí Tử môn này lại đào ra một cỗ quan tài...

Bản thân tôi dự đoán, chỉ là một trấn vật mà thôi.

Trấn vật đối ứng với cỗ quan tài sắt tượng Ai Công ở trong đầm nước, ổn định tướng quẻ.

Tử môn chôn quan tài, ắt giấu xác dữ ác quỷ.

Bởi vì nơi mà thứ gió nghèo này thổi qua, kể cả là người tốt cũng sẽ thành người ác, càng đừng nói đến người chết!

Do dự một lát, tôi mới nói: “Để tránh gây thêm rắc rối, cỗ quan tài này tạm thời đừng động đến, để lại một người canh ở đây, chúng ta còn phải đi qua chỗ khác nữa.”

“Ngoài ra vẫn còn ba chỗ, xem xem ở đó đều đào ra những thứ gì, rồi quyết định sau.”

Khổng Bân và mấy người vớt xác kia bàn bạc một chút, cuối cùng để lại một người, tên là Cát Lâm.

Tôi dặn đi dặn lại anh ta, canh chừng chỗ này tử tế là được, không được động đến quan tài, cũng không được động tới xích sắt!

Sau đó tôi mới dùng Định la bàn xác định phương vị tiếp, tiếp tục tìm kiếm vị trí tiếp theo nơi có Đỗ môn.

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên nói một câu: “Thập Lục, có chút bất thường, còn có người đang bám theo sau chúng ta.”

Lời của lão, lại khiến tôi vô cùng cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận