Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 707: PHỤC THÙ

Ba quỳ chín lạy là đại lễ, vừa dập đầu lạy, gã đồng thời cũng đang khóc nức nở.

Mờ mịt và rõ nét giao thoa, thời gian dường như trở nên dài dằng dặc, lại dường như chỉ là một tích tắc ngắn ngủi.

Khi tôi định thần lại, vừa hay nhìn rõ, khúc xương sống chỗ thắt lưng của Lý Độn Không, gãy rồi.

Nửa thân xác chết trên của gã, rầm một phát ngửa mặt đổ ra sau.

Một tiếng rầm nặng nề, kèm theo nước mưa bắn lên, cảm xúc trong khu nhà càng toát lên vẻ thê lương chết chóc.

Những đạo sĩ và người làm nhà họ Phùng còn sót lại kia, gần như toàn bộ đều ngồi bệt ra đất, khuôn mặt toàn vẻ đờ đẫn.

Bọn họ vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Dương Thanh Sơn đã không còn trong sân nữa.

Tiếng ho lẹc khẹc vang lên bên tai.

“Thập Lục, bám theo.” Tôi ngoảnh đầu mới phát hiện Trần mù đã đi đến vị trí cổng khu nhà.

Tôi hít sâu một hơi, cúi đầu chăm chú nhìn Lý Độn Không hồi lâu, rồi mới quay người theo Trần mù rời khỏi cổng.

Kỳ thực cảm giác vừa nãy thời gian trôi qua rất lâu, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ một hai phút mà thôi.

Viên Hóa Thiệu còn chưa chạy được bao xa, y loạng choạng đi ra ngoài hai ba trăm mét, Liễu Dục Chú vẫn đang đi theo y, Dương Thanh Sơn cõng Lý Âm Dương, theo sát phía sau.

Tôi cũng dìu Trần mù, tăng tốc bước chân đuổi theo bọn họ.

Khoảng cách dần dần bắt đầu thu hẹp, lại là một hai phút sau, Dương Thanh Sơn cõng Lý Âm Dương, đã đến sau lưng Viên Hóa Thiệu.

Chúng tôi đi sát theo sau, cách Dương Thanh Sơn cũng chỉ một khoảng cách gần mười mét.

Viên Hóa Thiệu vụt co giò, tốc độ lại nhanh hơn một chút, đồng thời y mặt mũi hung tợn ngoảnh đầu lại, đột nhiên, trên mặt lại có vài phần nghiêm nghị.

“Bất luận ngươi là người nào, ngươi biết đạo thuật nhà họ Liễu, ngươi mạnh hơn so với Liễu Như Yên, đạo sĩ Xuất đạo, xác sống thành thanh thi, ta chuẩn bị cho Liễu Như Yên một chỗ đất lành, nhất định sẽ vũ hóa, chỗ đất lành đó có thể cho người!”

“Ngươi có thể vũ hóa, không cần thiết phải cùng một giuộc với thứ Ác thi này! Vấy bẩn trái tim đó của ngươi!”

Tôi không khỏi trong lòng cười khẩy, Viên Hóa Thiệu quả nhiên bản tính khó dời, lại túm lấy cơ hội cuối cùng này, định mê hoặc Dương Thanh Sơn?

Đổi thành người khác, tôi cảm thấy khả năng sẽ có vấn đề, nhưng Dương Thanh Sơn tuyệt nhiên không có chuyện đó.

Hắn là đạo sĩ Xuất đạo không sai, nhưng hắn đã có thể tự sáng tạo Sát phụ chú đi diệt Dương Hạ Nguyên, hôm nay vạn phần nguy hiểm, mà hắn lại đợi đến cuối cùng tìm ra cơ hội mới xuất hiện, thậm chí hắn có thể nói ra câu kiểu ‘Người chết đèn tắt, người sống người chết không còn liên quan’ với con trai hắn Dương Hưng, thì hắn làm sao lại tham thú những điều kiện mà Viên Hóa Thiệu đưa ra được?

Dương Thanh Sơn không hề đếm xỉa đến Viên Hóa Thiệu, hắn đột nhiên nhấc tay lên, thò về phía đầu mặt của Viên Hóa Thiệu!

Viên Hóa Thiệu vụt định vặn vẹo phần cổ, tốc độ bước chân của y lần nữa tăng lên, nhưng y làm sao có thể nhanh hơn Dương Thanh Sơn được! Tay của Dương Thanh Sơn, trong nháy mắt đã bóp lấy cằm của Viên Hóa Thiệu!

Cánh tay vắt trên tay hắn của Lý Âm Dương, thì vừa vặn cắm vào trong miệng của Viên Hóa Thiệu.

Dương Thanh Sơn vụt nhấc tay lên, ngón tay của Lý Âm Dương đang kẹp, liền cứ thế mà giật luôn lưỡi của Viên Hóa Thiệu ra!

Bựt một tiếng, Viên Hóa Thiệu cứ thế bị kéo đứt lưỡi!

Tiếng la hét đã không còn là thảm thiết, mà thành tiếng ú ớ.

Trong miệng Viên Hóa Thiệu máu tươi chảy đầm đìa, y bị bứt lưỡi xong, Dương Thanh Sơn không túm y nữa, y bèn như phát điên chạy băng băng về phía cổng thôn, dường như đã kích hoạt chút tiềm lực cuối cùng!

Trước đây tôi mãi không chú ý đến, bây giờ tôi mới phát hiện nguyên nhân Viên Hóa Thiệu chạy chậm.

Y có một bên chân bị gãy, vừa nãy bị Đương đầu nhất bổng của tôi đập trúng xương cẳng chân, lúc này y vừa chạy, cẳng chân liền thành vặn vẹo một cách quái dị, chắc là chỗ xương gãy vừa vặn được nối lại với nhau, miễn cưỡng có thể hành động.

Có điều có thể tưởng tượng được, y thế này phải chịu đựng đau đớn tới mức nào.

Đặc biệt là vừa nãy còn bị bứt sống mất lưỡi!

Ngoài Viên Hóa Thiệu ra, e rằng bất cứ một người nào, đều phải đau đến mức mất mạng luôn.

Có điều trong lòng tôi lại chẳng dâng lên chút thương cảm nào, loại người dạng như Viên Hóa Thiệu, chết một ngàn lần một vạn lần, cũng đều là chết đáng kiếp!

Tôi ban đầu còn cho rằng Lý Đức Hiền rất ác, có điều so với Dương Hạ Nguyên, Lý Đức Hiền là trẻ con gặp người lớn.

Nay gặp phải Viên Hóa Thiệu, sợ rằng mười tên Dương Hạ Nguyên, đều không bằng được Viên Hóa Thiệu.

Dương Hạ Nguyên là mê đắm phong thủy, còn Viên Hóa Thiệu thì đòi ngự trị trên Âm dương.

Loại Âm dương tiên sinh đáng sợ này, tuyệt đối không được tồn tại trên đời!

Chỉ đáng tiếc là, những người bị y tàn hại không thể nhìn được bộ dạng thê thảm hiện giờ của y.

Trên mặt đất toàn là máu tươi, trên đường thôn đều vang vọng tiếng kêu rên quái dị sau khi bị bứt lưỡi của Viên Hóa Thiệu, mưa đã nhỏ đi một chút, màn mưa rả rích không ngừng, chúng tôi đạp bước trên đất, phát ra tiếng bạch bạch.

Dương Thanh Sơn cõng Lý Âm Dương bước qua những vết máu kia, hình thành một dãy vết chân màu máu.

Chúng tôi đã gần đến cổng thôn rồi.

Tốc độ bước chân của Dương Thanh Sơn càng nhanh hơn, đột nhiên hắn nghiêng đầu nhìn sang chúng tôi, nói cách khác, người hắn nhìn là Trần mù.

“Đao.” Giọng điệu Dương Thanh Sơn lãnh đạm.

Trần mù rút trảm quỷ đao ra, ném về phía Dương Thanh Sơn.

Dương Thanh Sơn giơ tay lên đón lấy thanh đao, giây tiếp theo, hắn lại lật tay nhét đao vào trong tay của Lý Âm Dương, hơn nữa tay còn bao trùm lên trên tay của Lý Âm Dương, nắm chặt lấy trảm quỷ đao!

Tiếng xèo xèo vang lên, từng đợt khói trắng bốc lên!

Trên trảm quỷ đao có Áp trấn thần chú, cho dù là Ác thi vũ hóa cũng đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, xác dữ không sử dụng nổi đao dùng phá tà.

Tay trái của Dương Thanh Sơn lại nhấc lên một phát, rạch thật mạnh một phát lên trên thân đao của trảm quỷ đao!

Một vệt máu xẹt qua, Áp trấn thần chú bên trên đã bị phá rồi...

Tay phải của hắn vẫn cứ nắm lấy tay của Lý Âm Dương, nhẹ bẫng chém về phía trước một phát!

Một cánh tay văng lên cao, rồi rơi mạnh xuống đất!

Viên Hóa Thiệu lập tức mất thăng bằng, y rầm một phát ngã lăn ra đất, liên tiếp lăn mấy vòng ra rõ xa.

Tiếng kêu la thảm thiết đã không còn nữa, chỉ còn lại tiếng nước mưa rớt bắn khe khẽ.

Viên Hóa Thiệu còn định bò dậy, có điều chỗ chân gãy của y dường như không chống đỡ nổi, mềm nhũn thõng thẹo phía dưới đầu gối, y căn bản không đứng dậy nổi.

Y bèn dùng một chân chống về phía trước, cánh tay còn lại thì bò ra trước, trông càng thê lương.

“Y có chút bất thường, vẫn đang chạy, Thập Lục, không vấn đề gì chứ?” Đột nhiên, Trần mù hỏi tôi một câu.

Trần mù quan sát trước nay đều vô cùng tỉ mỉ, lòng tôi kinh hãi, mới phát hiện sự cảnh giác của tôi lại buông lỏng không ít.

Tình trạng thê thảm của Viên Hóa Thiệu, khiến tôi cảm giác đã nắm chắc phần thắng trong tay, buông lơi cảnh giác.

Nhưng y có thể trụ được và vẫn đang tháo chạy, sợ rằng không đơn giản là không muốn chết, chứ nếu không, y tại sao lại chạy về phía con đường lớn ra cổng thôn này, chứ không phải là những con đường nhỏ mà y có thể ẩn nấp khác? Dựa vào Âm dương thuật và nhận thức đối với phương vị tướng quẻ, có khi còn có khả năng chạy thoát cũng không chừng.

Bất thình lình, tôi rùng mình một phát, chúng tôi đã chạy đến bên cạnh sông Tiểu Liễu ở cổng thôn, một luồng gió lạnh từ xa thổi tới, xuyên suốt cơ thể tôi, khiến toàn thân tôi đều nổi dày đặc da gà.

Thân thể của Viên Hóa Thiệu, đột ngột vụt chống dậy!

Y dùng một chân đứng thẳng, lại còn thò tay, cứ thế giật đứt bên chân vốn đã bị tôi đánh gãy ra, đầu xương bị gãy, đâm về phía cổ!

“Tử khí lan tràn, xuyên suốt cả con đường Xuyên tâm long! Viên Hóa Thiệu định dựa vào luồng tử khí này, hưởng Nhị ngũ tinh khí đi chết! Không biết sẽ biến thành thứ gì! Ngăn y lại!”

Tôi còn chưa dứt lời, Dương Thanh Sơn đã lại lần nữa vung tay, kéo theo tay của Lý Âm Dương cũng giơ tay lên, thanh đao lần này, tuột khỏi tay bay ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận