Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 257: VẬN HẠN DÍNH NGƯỜI

“Không sao đâu chú Trần, không nhiều tướng quẻ có thể thay đổi, nếu đã thay đổi rồi, thì tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”

Tôi hít sâu một hơi, cực lực bình ổn tâm trạng của mình lại.

Binh tới tướng cản, nước tới tường ngăn, dù gì tôi cũng coi như là có được Kim toán bàn, trên người còn dắt Định la bàn.

Nếu như quẻ đầu tiên và quẻ cuối cùng có thể cải mệnh, thì chắc chắn sẽ không lấy mạng của người bói quẻ.

Chứ nếu không, thuật Âm dương này đã đứt truyền thống từ lâu rồi.

Tôi không tin rằng, hai mươi bảy đời trước, ngoại trừ ông nội tôi chưa từng cầm Kim toán bàn ra, có ai chưa từng làm chuyện dẹp loạn đổi chính này!

Nghĩ đến đây, chưa đợi Trần mù tiếp tục hỏi, tôi liền nói: “Chú Trần, cháu lại mò cốt cho chú một lượt, tướng quẻ tuy chính, nhưng tướng mặt của chú cũng có vấn đề, cần chú ý rất nhiều, những chuyện này còn cần phải liên tục cảnh giác, nếu không vẫn sẽ xảy ra biến số.”

Tôi dứt lời, Trần mù cũng mới gật gật đầu.

Rất nhanh tôi đã mò cốt một lượt cho lão xong, tướng cốt của Trần mù thì lại đẹp đến bất ngờ, chín xương chiếm đến sáu.

Cũng chẳng có nguy hiểm gì, tướng cốt này là trời sinh mệnh định, nói một tiếng nguy hiểm, đương nhiên sẽ không có thay đổi lớn, trừ phi có ngoại lực đột ngột tác động.

Ngoài ra, tôi cũng lại mò qua xương Dịch mã, trên tướng mặt, thì xương Dịch mã đích thực có sụp xuống, đại biểu cho việc nguy cơ vẫn từng chưa mất đi.

Tôi lại dặn dò kỹ lưỡng Trần mù, nhất định phải chú ý an toàn, cẩn thận là nhất, tướng quẻ ổn định, tướng mặt cũng vẫn còn có nguy hiểm.

Trần mù gật gật đầu nói lão biết rồi, chung quy lão sẽ cố gắng ở yên tại đây, không ra sông Dương.

Tôi gật gật đầu, rồi bất chợt nhớ đến tướng quẻ ban nãy.

Trong quẻ Thủy Nhu dưới Càn trên Khảm, còn có hướng chỉ, Càn là trời, Khảm là mây, đây cũng là quẻ chỉ rằng trời sẽ có mưa, vậy chẳng phải ngầm hợp với việc Huyền Hà của thượng du sông Dương sắp có lũ lụt giáng xuống sông Dương sao?

Càng ứng hợp với nội dung trong giấc mơ của tôi, Trần mù sẽ chết đuối trong dòng nước sông!

Sự huyền diệu của tướng quẻ này, đúng là khiến người ta sinh lòng kính sợ.

Tuy nói là Trần mù đại khái từ nay có thể an toàn, nhưng chẳng phải cũng là bảo với tôi, tai họa của sông Dương khó lòng chặn đứng được?

“Chú Trần, cháu không tiếp tục ở lại đây được nữa, phải lập tức quay về nhà họ Phùng, bàn bạc với chú Văn Tam chuyện của sông Dương!” Tôi trầm giọng mở miệng.

“Thập Lục, mày chờ một chút.” Trần mù lại bất chợt nói.

Lão lên trước bước ra phía cửa, tôi không hiểu gì bước theo sau.

“Tiểu Hắc.” Trần mù hướng về phía ngao sói đang nằm trên đất gọi một tiếng.

“Mày theo Thập Lục đi, chuyến này, hoặc giả nó sẽ phải liều mạng dưới sông Dương, mà còn có một cái xác dữ đang bám theo nó, mày bảo vệ nó.” Trần mù trầm giọng nói.

Mặt tôi lập tức biến sắc, nói thẳng luôn: “Chú Trần, chuyện này không được! Chú với Tiểu...”

Chưa đợi tôi nói hết, Trần mù đã châm một điếu thuốc.

Lại đưa cho tôi một điếu, rồi mới nói: “Hôm đó đã hứa rồi, mày học được bản lĩnh của Thiết khẩu Kim toán, quẻ đầu tiên cho chú, xem lúc nào chú chết.”

“Mày bói ra rồi, chú bây giờ không cần phải chết, tuy rằng chú Trần không biết mày đã làm gì, để khiến mệnh số đại hung sắp chết thay đổi được, nhưng chú sẽ không nuốt lời.” “Đợi Triều dương trạch xây xong rồi, mày lại giúp chú chọn mộ sau này cho chú.”

Ngữ điệu của Trần mù rất bình ổn, động thời cũng rất chắc nịch.

Lão không đợi tôi nói, đã lại tiếp tục: “Mày có đồng ý hay không không quan trọng, Tiểu Hắc sẽ vẫn cứ đi theo mày.”

Trần mù dứt lời, ngao sói bèn đứng dậy, rũ rũ lông, áo u một tiếng.

“Chuyện này....”

Tôi biết, Trần mù nói một là không có hai, cho dù có từ chối tiếp, lão vẫn cứ sẽ bảo ngao sói đi theo tôi thật...

Tôi thở hắt ra một hơi, rồi mới nghiêm túc nói: “Chú Trần chú cũng yên tâm, cháu nhất định sẽ không để Tiểu Hắc gặp chuyện gì đâu, đợi ngàn xác chết dưới sông Dương lên bờ xong, cháu sẽ đưa nó về lại!”

Trần mù xoa xoa đầu ngao sói, không tiếp lời.

Ngao sói cũng liếm mu bàn tay lão mấy cái.

Vừa đúng vào lúc này, bên đường vọng lại tiếng đỗ xe.

Tôi ngoảnh đầu ra nhìn một cái, là Từ Thi Vũ lái xe về rồi.

Cửa xe mở ra, cô ta xuống xe, rõ ràng thần sắc có đôi chút mệt mỏi.

“Con bé dương sai, xong việc rồi à?” Trần mù ngẩng đầu lên, cũng nhìn sang Từ Thi Vũ, cái giọng lẹc khẹc của lão, khí thế cũng trở nên đầy đủ hơn nhiều.

Nét mệt mỏi trên mặt Từ Thi Vũ biến mất, cô ta cười cười, gật đầu nói: “Xong việc rồi, tro cốt cháu cũng cầm được rồi, chuẩn bị chôn ở nghĩa trang công cộng.” “Ừ, có thể bảo Thập Lục đi giúp điểm mộ, tìm chỗ đất lành.” Trần mù tiếp tục nói.

Từ Thi Vũ lại lắc lắc đầu: “Đã phiền La Thập Lục rất nhiều rồi, cháu kỳ thực rất áy náy, nghĩa trang công cộng, giống như người ta là được.” Tôi cũng chẳng biết phải tiếp lời như thế nào, nên thôi thì im luôn.

Trần mù bập bập rít hai hơi thuốc, gật gật đầu: “Được, vừa hay Thập Lục sắp đi, mày đã qua đây, thì tiện đưa nó đi một đoạn.” Nói xong, Trần mù liền quay người bước vào phía trong nhà.

Từ Thi Vũ ngoảnh đầu, ánh mắt nhìn đối diện với tôi một cái, sau đó cô ta mới khẽ nói một câu cảm ơn.

Lên xe, cho ngao sói ngồi ở hàng ghế sau, tôi thì ngồi ở ghế lái phụ.

Từ trên đường thôn rời đi, rất nhanh bèn từ ngã rẽ chỗ cổng lò hỏa thiêu ra ngoài.

Đem theo trên xe là tro cốt, đã không được coi là người chết nữa, nên không dính dáng gì đến dẫn đường âm.

Từ Thi Vũ cũng tìm được đến nhà họ Phùng.

Tôi sau khi đến nhà họ Phùng, ở cổng liền nhìn thấy Phùng Khuất đang vội vã đi ra, suýt nữa thì đập mặt với hắn.

Phùng Khuất ngạc nhiên nhìn tôi, nói tưởng tôi đang ở sông Dương cơ, không ngờ tôi lại quay về, hắn lúc này đang chuẩn bị qua chỗ Giang Đê một chuyến.

Tôi hỏi thăm đơn giản đôi câu, mới biết Lưu Văn Tam cũng đang ở bên chỗ Giang Đê, người vớt xác đã lần lượt tới rồi, bọn họ đang chuẩn bị xuống sông một lần, đại thể là Lưu Văn Tam bảo bọn họ xem tình hình dưới sông trước.

Tôi biểu thị sẽ cùng Phùng Khuất đi qua chỗ Giang Đê.

Sau đó tôi cũng bảo Từ Thi Vũ đi về, không cần đi cùng tôi nữa.

Từ Thi Vũ ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng bảo với tôi, cô ta có tin tức của Lý Đức Hiền, thì sẽ ngay lập tức thông báo cho tôi, sau đó lái xe rời đi.

Phùng Khuất lái một chiếc Mercedes Big G lại, ngao sói liền nhảy luôn lên hàng ghế sau, tôi đang định lên ghế lái phụ, kết quả trượt chân, xoạch một phát, đầu đập thẳng luôn lên trên đường gờ cửa xe.

Ngay lập tức mắt tôi tối sầm lại, nước mắt sắp rớt cả ra ngoài.

Phùng Khuất thì hoảng hốt hỏi tôi có vấn đề gì không, có cần băng bó một chút không?

Tôi cố nhịn đau lên xe, nói không cần băng bó.

Từ kính chiếu hậu nhìn trán mình, trên đó sưng vù lên một cục lớn.

Trong lòng tôi có chút gai gai, cái cảm giác sợ hãi ấy không hề giảm bớt.

Tôi cũng biết rõ rằng, việc này là báo ứng và nợ nghiệp mà tôi bảo chịu đựng sau khi động đến hạt bàn tính.

Đây vẫn chưa là gì cả, chỉ là một chút vận hạn mà thôi.

Tôi cũng phải cẩn thận cảnh giác, sợ sẽ xuất hiện tai nạn mất mạng gì đó.

Cũng may là ở trong gương chiếu hậu, tướng mặt của tôi không có thay đổi gì lớn.

Cả quãng đường cũng không xảy ra sai sót gì khác, vô cùng an toàn đến phía ngoài đập Giang Đê.

Tôi thận trọng bước xuống xe, quả nhiên, lúc xuống xe lại bị trượt chân một phát, suýt nữa thì lại ngã.

Hít sâu một hơi, nhìn sang bên cạnh bến tàu.

Điều khiến tôi kinh ngạc là, trên cầu tàu lại chẳng có mấy người.

Trên mặt nước dưới sông, thì lại có một số người lúc thì trồi lên khỏi mặt nước, lúc lại lặn xuống dưới. Bọn họ đều đang vây lấy con trâu sắt kia!

Trời đã hoàn toàn tối hẳn, trên bầu trời đêm mây đen dày đặc, cũng đã bắt đầu có mưa.

Nước sông không đục như trước, thậm trí còn trong lại không ít. Chỉ có điều cơn mưa này, lại khiến nỗi kinh hãi trong lòng tôi càng nhiều thêm vài phần.

Đặc biệt là con trâu sắt đó, gần như đã hoàn toàn nổi lên khỏi mặt nước! Thậm chí còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phía dưới đáy trâu sắt có một đám xác nổi! Đang đẩy thẳng nó lên!

Theo sóng nước lay động, xác nổi và trâu sắt cũng đang lay động... Lại quay đầu nhìn vị trí từ đường một cái, công trình xây dựng đã hoàn thành quá nửa, ngoài ra, vị trí tôi điểm tháp, cũng đã đang xây tháp rồi!

Tôi tiện thể bước qua phía rìa bến tàu.

Nhìn vọng ra ngoài mặt sông, lúc này mới nhìn thấy, trên mặt sông còn không ít bè tre, quá nửa là của những người vớt xác kia, bọn họ đều xuống sông trước rồi!

Ánh trăng lạnh lẽo rót xuống.

Đột nhiên tôi phát hiện, đoạn sông giáp với trâu sắt sóng nước lay động trở nên ác liệt!

Mấy phút sau, phải tới tận bảy tảm người đồng loạt trồi lên khỏi mặt nước chỗ đó, nhanh như cắt lên trên bè tre.

Trong số đó, hóa ra cũng bao gồm cả Lưu Văn Tam!

Ngao sói thì hướng về phía đó sủa ầm lên!

Một lát sau bọn họ đều đã lên trên bè tre, trong tay đều kéo theo dây thừng, đồng thời với việc chống bè tre về phía bờ, cũng kéo theo dây thừng lại gần bờ.

Cảm giác sợ hãi trong lòng tôi lại mạnh lên không ít.

Đầu dưới của dây thừng đó, là xác chết?! Lúc này còn chưa đến lúc từ đường hoàn thành, làm sao có thể vớt xác được?

Lưu Văn Tam lẽ ra không phạm phải sai lầm cấp thấp kiểu này mới đúng chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận