Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1161: HỔ THỦY NHƯ DAO NGÀ

Nghe xong giải thích của Lại Văn, tôi gật gật đầu.

Đối với Phong thủy sư mà nói, tìm một chỗ yếu trên dãy núi đích thực không khó.

Ba vị trí mà Lại Văn tìm, tôi nhìn sơ hướng núi xong, rất nhanh liền xác định được một phương vị trong số đó là thích hợp nhất, nhìn kỹ thêm mấy phát, từ trên thân hình tôi liền phân biệt ra được, người đang đứng chỗ đó là Bàng Giang.

Tôi lập tức bảo với Lại Văn dùng vị trí hiện giờ Bàng Giang đứng.

Lại Văn lập tức ra dấu tay với ba người kia, hai người còn lại nhanh chóng tập hợp qua chỗ Bàng Giang đang đứng.

“Đừng lập tức kích nổ, còn cần phải đợi.” Tôi thận trọng mở miệng nói.

Nói rồi, tôi ngoảnh đầu qua, ánh mắt hướng qua vị trí khe nứt, tập trung toàn bộ sự chú ý quan sát chỗ đó.

“Yên tâm đi La tiên sinh, làm theo sắp xếp của cậu, cậu gật đầu bảo được rồi, tôi mới sẽ phát tín hiệu cho Bàng Giang.” Lại Văn khẽ trả lời.

Khóe mắt tôi chú ý đến, ánh mắt của Lại Văn phần nhiều vẫn cứ nằm trên cỗ quan tài mỏng của Lý Âm Dương.

Giây tiếp theo, Lại Văn liền mở miệng, ả rõ ràng có chút không nén nổi sự hiếu kỳ của bản thân, nói: “La tiên sinh, cỗ quan tài này là được hai cái thứ đó canh chừng sao? Bên trong là gì thế?”

“Cỗ quan tài này không được động vào, chút nữa kích nổ thân núi, cho nước Can long sông Thiên Khiếm đổ vào trong cái hang này, nó là trấn vật, khiến cho bố cục Phong thủy mới thành hình tránh khỏi bị phá vỡ, Lại tiên sinh không cần nóng vội, đợi đạt được mục đích xong, chúng ta liền có thể vào trong lăng mộ của vị Đại Phong thủy tiên sinh kia, cô nhất định sẽ có thu hoạch.”

Vốn dĩ nửa câu đầu của tôi, vẫn còn chưa xóa tan được khát vọng cấp thiết và hiếu kỳ trong mắt của Lại Văn, mãi cho đến khi tôi nói nửa câu sau, mắt Lại Văn mới sáng lên một phát.

Giây tiếp theo, ả đột nhiên chớp con mắt đào hoa ướt át mấy cái, thần thái nói cười tự nhiên, không khỏi đắc ý nói: “La tiên sinh cẩn thận chặt chẽ, là buột miệng nói ra tình hình thực tế, hay là La tiên sinh đến bây giờ mới tin tưởng tôi?”

Tôi chỉ trả lời Lại Văn bằng một nụ cười nhàn nhạt.

Đối với Lại Văn, tôi cũng có thể coi là dùng gậy ông đập lại lưng ông.

Thật thật giả giả hư hư thực thực, thông tin này đương nhiên cũng là tôi cố ý lộ ra thôi, để tránh việc ả nhắm mục tiêu tới quan tài của Lý Âm Dương.

Dương Thanh Sơn ở ngay phía dưới, Lại Văn biết được bao nhiêu, đều chẳng có ý nghĩa gì.

Ánh mắt lại nhìn đầu kia thung lũng một cái, tôi đột nhiên nghĩ đến Ba Thanh và Lưu Kha, trong lòng lập tức ngẩn ra một phát.

Ba Thanh đi tìm Lưu Kha, Lưu Kha chắc còn đang ở chỗ phần đáy có dòng nước chảy của thung lũng tách giãn.

Bọn hắn liệu có gặp phải hai cái thứ kia không?

Đột nhiên tôi nhớ đến tướng mặt lúc cuối đó của Ba Thanh, cả người từ đáy lòng đều có vài phần cảm giác bức bối, liên tục hít sâu tận mấy hơi, cuối cùng mới coi là ổn định lại.

Sống chết có số, phú quý tại trời, tôi đã không cách gì chú ý quá nhiều thứ như thế nữa, chỉ hy vọng mạng của Ba Thanh đủ cứng, hoặc là hắn vẫn còn chưa tới nơi...

Căn cứ theo khoảng cách này, hắn chắc chẳng nhanh được vậy mới đúng.

Trong lúc suy nghĩ, tôi lấy Định la bàn, cùng với Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can ra.

Xếp bằng ngồi xuống đất xong, tôi bắt đầu vẽ sơ đồ Phong thủy.

Sơ đồ này của tôi, đại bộ phận thân núi đều mang bộ dạng hiện tại của của thung lũng tách giãn, chỉ là ở giữa một mặt, tôi vẽ sẵn ra một vết hổng, ngay tiếp đó lại thêm mấy nét bút lên trên, hình thành thác nước lớn đổ vào bên trong.

Rồi tiếp nữa, tôi cũng tô mấy nét bút lên phần đáy của thung lũng tách giãn, bèn hình thành dòng nước chảy.

“La tiên sinh, cậu thế này là đang suy diễn bố cục Phong thủy mới?”

Sau khi tôi dừng bút xong, bên cạnh liền truyền lại nghi vấn của Lại Văn, giọng nói của ả càng đầy vẻ khâm phục hơn.

Tôi gật gật đầu, nói một chữ đúng.

Khép hờ mí mắt, tôi nhìn sơ đồ Phong thủy mình vẽ ra, lẩm bẩm nói: “Hổ thủy như dao ngà, con cháu khoác bào cẩm.”

Đương nhiên, chỉ là sau câu nói này, tôi bèn không tiếp tục nói thêm gì nữa, bởi vì Lý Âm Dương, làm gì có con cháu nào? Bèn là Lý Độn Không, cũng đã hồn phi phách tán rồi.

Còn về thân núi sau khi nứt vỡ, nước đổ vào trong xong, nơi này liền sẽ hình thành bố cục Phong thủy mới này, tên gọi là Hổ thủy như dao ngà.

Hình dạng của nó là một dòng nước Can long chảy thẳng, ở một chỗ nào đó uốn lượn thành đường cong, mà ở phía trước đường cong này còn có một nhánh dòng chảy nhỏ ngoặt cong ra ngoài theo cùng phương thức và góc độ.

Tôi ngẩng đầu nhìn quả núi Lũng long phía sau một cái, quả núi này, vừa hay chính là núi huyệt của Hổ thủy như dao ngà, chỗ tốt nhất trong phương vị của nó, cũng vừa hay là chỗ sườn núi.

Trầm tư mấy giây xong, tôi nói: “Lại tiên sinh, tôi cần qua chỗ này, không biết vị trí đó liệu có thể nhìn rõ động tác tay hay không?”

Tôi giơ tay chỉ chỉ chỗ sườn núi của dãy núi phía sau.

Chỉ có điều chưa đợi Lại Văn trả lời, tôi trên cơ bản liền đã phủ định rồi.

Bởi vì chỗ đó cây cỏ được coi là um tùm, sợ rằng người đi qua đều không nhìn thấy bóng luôn, chứ không giống như dãy núi bên kia rất trống trải.

“La tiên sinh, ý của cậu là?” Trong mắt Lại Văn có vẻ nghĩ ngợi, có điều cũng ánh lên vài phần nghi hoặc.

Ánh mắt tôi hướng lên trên quan tài, nói: “Trấn vật cần hạ huyệt, tôi đi động thổ đào giếng vàng, chuẩn bị sẵn đợi sau khi các cô phá chỗ thân núi đó ra cho dòng nước đổ xuống dưới xong, thì dùng tốc độ nhanh nhất đem nó hạ táng, như thế này, mới không một sai sót.”

Lại Văn gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là vậy.” Rất nhanh, Lại Văn liền mò từ trên người ra một món đồ đưa cho tôi.

Món đồ này là một đoạn ống giấy được cuộn lại, có điều bên trong lại tỏa ra một thứ mùi thuốc nổ rất đậm.

“Đây là pháo tín hiệu mà Bàng Giang làm, La tiên sinh cậu dùng pháo tín hiệu này để nhắc đi, nếu như cậu đến vị trí rồi, châm ngòi nó, tôi nhìn thấy xong, lập tức ra lệnh cho mấy người Bàng Giang kích nổ, tiếp đấy tôi lại lên núi, tôi vừa nãy còn đang lo, nếu như để cậu ở dưới thung lũng đợi, tới lúc đó thân thủ của tôi có thể chạy được, chứ cậu chưa chắc đã có thể thoát được lên núi, cậu bây giờ qua chỗ sườn núi bên đó, ngược lại càng ổn thỏa hơn!”

Tôi gật gật đầu, nhìn Lại Văn một cái thật sâu, nói: “Như vậy càng tốt, Lại tiên sinh cũng chú ý an toàn.”

Lại Văn vuốt vuốt tóc mai trên trán, nhoẻn miệng cười, khẽ nói một câu: “Đa tạ La tiên sinh đã quan tâm, tôi sẽ chú ý cẩn thận!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận