Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 132: GIỜ TÝ ĐÊM NAY



Trong chớp mắt, tôi đã hơi hồi phục được chút trấn tĩnh.

Đích thực là có người đang nhìn trộm tôi, con mắt đó đầu tiên có thể loại trừ khả năng là của Trần mù.

Cũng không có chuyện là của Lưu Văn Tam, lão không bao giờ ở ngoài nhìn trộm tôi.

Càng không phải là Hứa Đức Sưởng, đôi mắt đó nhìn láo liên, không giống như của đàn ông...

Nhìn vết chân ướt nhẹp trên mặt đất, còn dính cả cỏ nước, người bình thường e là đã sợ chết khiếp rồi, tưởng đó là quỷ ở ngoài cửa nhìn trộm!

Tôi có thể trấn tĩnh lại, cũng chính tại bởi những vết chân này!

Quỷ đi chân không chạm đất, xác cứng khó qua bậu cửa!

Lúc tôi với Trần mù ở nhà họ Cố, nửa đêm nhà họ Cố còn xuất hiện vết chân ướt nhẹp ở cổng, tôi còn tưởng là Cố Khai Sơn thành quỷ làm loạn, tất cả bảo vệ lẫn người làm của nhà họ Cố đều sợ chết khiếp.

Trần mù liền giải thích với tôi một câu như vậy.

Tôi lập tức liền phản ứng lại, cũng trả lời lão là quỷ dùng mũi chân để đi, gót chân không chạm đất, đi bằng cách bay!

Nhìn chằm chằm vào vết bàn chân mấy giây, tôi lại cúi đầu xuống nhìn âm thai.

Lúc này, mắt của âm thai đã nhắm lại rồi....

Mí mắt tôi hơi nhướng lên chút, về lại phòng, đóng cửa phòng lại.

Lần này tôi cẩn thận hơn chút, chốt luôn khóa bảo hiểm bên trong lại.

Tôi ban nãy cũng có khóa cửa, nhưng cửa vẫn bị mở ra, kẻ ở bên ngoài nhìn trộm tôi, sợ là người của nhà họ Hứa, có chìa khóa phòng tôi.

Bây giờ tôi chốt luôn khóa bảo hiểm ở bên trong lại, kẻ đó sẽ không có chuyện mở được cửa nữa!

Càng quan trọng hơn là, kẻ này có ra sông Dương, rau nghể rớt lại, tuyệt đối là cỏ nước dưới sông Dương!

Ban nãy hắn ta quá nửa là còn nhìn trộm bọn tôi vớt xác đỡ âm linh.

Chỉ là không biết, hắn ta rốt cục là ai?! Nhìn trộm tôi là định làm gì? Có mục đích gì?

Tôi càng thận trọng hơn, nằm ngủ cũng giữ trạng thái ngủ không sâu.

Chỉ cần có bất cứ động tĩnh gì, tôi đều có thể tỉnh lại ngay!

Một đêm trôi qua rất nhanh, tôi ngủ không được ngon, đầu óc vẫn cứ quay cuồng hỗn độn.

Sau khi trời sáng, ánh sáng chiếu vào trong phòng.

Tôi mới đem âm thai đặt vào trong rương gỗ, đậy nắp lại.

Ban đêm tôi nhắm mắt ngủ, nhỡ có chuyện gì xảy ra tôi cũng chẳng biết được.

Bây giờ tỉnh rồi, đeo rương gỗ sau lưng là chẳng vấn đề gì nữa.

Âm thai không được gặp sáng, tôi cũng không thể nào ở lỳ trong phòng ba ngày không ra ngoài.

Cốc cốc cốc.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vọng lại, còn có một giọng nói có hơi khàn một chút.

“La âm bà, tôi là quản gia, đã chuẩn bị xong bữa sáng, mời cậu qua dùng bữa.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Tôi đeo rương gỗ, mở thẳng cửa ra.

Vương Thực vẫn mặc bộ Đường phục chỉnh tề kia, lúc này tôi mới nhìn rõ diện mạo của lão.

Mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, nhìn trông rất trung hậu thật thà.

Người xưa truyền lại câu nói, tướng do tâm sinh, sau khi học Cốt tướng xong, tôi càng hiểu rõ đạo lý trong bốn chữ này không hề ít.

Tôi chú ý nhìn mắt của Vương Thực một chút, xác nhận kẻ đêm qua ở ngoài nhìn trộm tôi không phải là lão.

Vết chân trên mặt đất đã biến mất, chỉ còn lại vài cọng rau nghể.

“La âm bà, cậu có thể để rương gỗ lại, nhà họ Hứa lúc nào cũng đều có rất nhiều bảo vệ, không có người ngoài vào, cũng chẳng có người trộm cắp đâu.” Vương Thực tốt bụng nhắc tôi một câu.

Tôi lắc lắc đầu, cười cười nói: “Đồ nghề làm ăn, giáo huấn của tổ tiên, rương không rời người.”

Mấy phút sau, đi theo lối đi vòng qua khu tiểu viện, đến nhà chính của khu chính viện nhà họ Hứa.

Lưu Văn Tam và Trần mù đã ngồi vào bàn ăn sáng rồi.

Hứa Đức Sưởng cũng ngồi ở vị trí trên đầu.

Sau khi nhìn thấy tôi, hắn liền vội vàng đứng dậy, gọi tôi một tiếng: “La âm bà.”

Tôi nói với hắn không cần gò bó quá, chứ không lúc nữa tôi cũng sẽ bị gò bó.

Hứa Đức Sưởng cười cười, trong ánh mắt rõ ràng có chút mệt mỏi, tia máu đỏ không giảm bớt, giống như đêm qua hắn thức nguyên cả đêm vậy.

Tôi ngồi vào vị trí giữa Lưu Văn Tam và Trần mù, bưng bát cháo lên húp một miếng.

Đồ ăn trên bàn rất phong phú, tôm trần nước sôi, vịt luộc nước muối, còn cả một số món dưa muối thanh đạm lạ miệng.

Lưu Văn Tam hỏi tôi ngủ thế nào, âm thai đâu? Sao không thấy tôi ôm ra?

Trần mù liền thủng thẳng nói một câu: “Hôm qua Thập Lục đã nói rồi, âm thai không được gặp sáng, nó ôm ra đây được à?”

Lưu Văn Tam: “...”

Lão trợn mắt nhìn Trần mù một cái, nói: “Tôi chẳng phải là quan tâm Thập Lục sao? Chẳng như ông vẫn đánh một giấc ngon lành được.”

“Tôi vừa ngủ vừa canh thằng chết đổ, Thập Lục phải canh âm thai, chứ ai như lão mù nhà ông chẳng cần quản gì cả?”

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, rít một hơi, vẫn cứ giữ nguyên bộ dạng thủng thẳng đó.

“Mày vớt xác, Thập Lục đỡ âm linh, tao dẫn đường âm, nếu không phải có lão mù tao, đêm qua thằng Lưu Văn Tam mày đã phải ngủ qua đêm ở bên bờ sông Dương rồi.”

“Nếu mày cứ cắn răng đi trên bờ, thì sáng nay còn chả biết tỉnh dậy ở cái bãi tha ma nào rồi. Tao chẳng phải quản cái gì? Hơ hơ.”

Lúc nói hết câu này, Trần mù rõ ràng còn liếc tôi một cái.

Mí mắt lão hơi hơi giật một cái, rồi lại liếc cái rương sau lưng tôi cái nữa, tôi hơi giật mình, đột nhiên hiểu ra ý của lão.

Lão đang ngầm ra hiệu cho tôi, lão đã nhìn ra âm thai được để trong rương gỗ rồi, có điều đừng để cho người khác biết.

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng hơi thất kinh.

Trần mù là một người luôn cẩn trọng khi làm bất cứ việc gì.

So với lão, thì Lưu Văn Tam làm ăn cẩu thả hơn nhiều.

Hứa Đức Sưởng lại có hơi hoảng, buông bát đũa xuống: “Trần tiên sinh, Lưu tiên sinh, hai vị đừng tranh cãi nữa... Hai vị đều bỏ công bỏ sức, Hứa Đức Sưởng tôi cảm kích vô cùng, nếu như...”

Tôi cười cười ngắt lời Hứa Đức Sưởng: “Hứa tiên sinh, anh không cần quản hai chú ấy, tính của chú Trần với chú Văn Tam là thế, tôi quen rồi.”

Tôi cũng khuyên Lưu Văn Tam đôi ba câu, Lưu Văn Tam mới hừ một tiếng, châm một điếu thuốc.

Nhả một hơi: “Lão mù không biết đối nhân xử thế, cũng chẳng biết hưởng thụ cuộc sống, thuốc hút cả đời cũng chỉ có cái vị đó.”

Trần mù thì không thèm đoái hoài đến Lưu Văn Tam nữa.

Hứa Đức Sưởng thấy vậy mới thở phào một tiếng, hắn cũng hỏi tôi tối qua nghỉ ngơi thế nào.

Nói chuyện vài câu đơn giản xong, hắn mới hỏi Lý Vĩnh Huy có làm loạn gì không?

Lưu Văn Tam phẩy phẩy tay, bảo Hứa Đức Sưởng yên tâm, xem tình hình này, trong nhà họ Hứa không có kẻ thù của Lý Vĩnh Huy, gã cũng chẳng động đậy gì.

Chết đổ chỉ đi tìm hung thủ đòi mạng, bây giờ lão dẫn theo chết đổ, chết đổ sẽ đợi lão đi tìm hung thủ.

Trừ phi hung thủ đến gần bên cạnh, chết đổ mới tự mình động thủ.

Rõ ràng, Hứa Đức Sưởng lại thở phào.

Có điều, đầu mày hắn cũng nhíu chặt lại, cuối cùng bất lực thở dài một tiếng: “Đúng là bất hạnh của gia đình, vợ tôi đang yên đang lành, bình thường đối xử với nhân viên người làm đều không tồi, tại sao lại xảy ra xích mích với Lý Vĩnh Huy chứ.”

Lúc này rảnh rỗi chẳng có việc gì, tôi vốn dĩ cũng định hỏi Hứa Đức Sưởng việc liên quan đến Lý Vĩnh Huy.

Có điều, Vương Thực lại đột ngột vội vàng chạy vào.

Lão thở hơi gấp, gọi một câu: “Gia chủ, tìm được một con bò già rồi!”

Sắc mặt Hứa Đức Sưởng lập tức vui mừng, đứng bật dậy.

Tim tôi cũng đập mạnh.

Kỳ thực tôi cũng không ngờ chỉ mới một đêm mà đã tìm được bò già như tôi cần!

Tôi còn tưởng phải chờ từ hai ngày trở lên!

Vương Thực vỗ vỗ ngực, rồi mới nói: “Đã đưa về đến gia tộc rồi, là đầu bếp phụ trách nhập các loại thịt và gia cầm cho xưởng tìm thấy.”

“Tối qua tôi sợ bảo vệ với mấy người làm trong nhà nhân lực không đủ, nghĩ là đầu bếp cũng quen biết không ít người, bèn tìm anh ta cùng tìm giúp!”

“Anh ta vừa hay mới đặt thịt một con bò, một là tham rẻ, hai là bò ở dưới quê, không ăn thức ăn tăng trọng, chất lượng thịt tốt. Lúc gần sáng, nhà bán bò đó gọi điện tới, hỏi anh ta bò từng dùng kéo cày có vấn đề gì không, đã mười chín năm tuổi rồi.”

“Anh ta lập tức bảo nhà đó đừng giết, xong vội chạy về dưới thôn rồi!”

“Suýt chút nữa thì, nhà đó đã trói bò lên giá mổ rồi, đã chuẩn bị xuống dao rồi, may mà ngăn kịp.”

Tôi nghe mà tim đập thình thịch.

Sắc mặt Hứa Đức Sưởng cũng vô cùng căng thẳng.

Đợi Vương Thực nói xong, cuối cùng cũng nhẹ cả người.

Hứa Đức Sưởng lại hồi hộp nhìn sang tôi: “La âm bà, như thế có được không? Nếu không vấn đề gì, thêm con bò này, tất cả đồ cần dùng đều chuẩn bị đủ cả rồi.”

Tôi gật mạnh đầu, nói: “Chỉ cần xác định bò đúng là mười chín năm, thì chắc chắn không vấn đề gì.”

Ngừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Đúng rồi, lúc bọn họ chuẩn bị giết bò, mảnh vải bịt mắt bò, không bị tháo ra chứ?”

Hứa Đức Sưởng vội vàng nhìn sang Vương Thực.

Vương Thực lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa tháo! Không tháo! Mảnh vải đó gia chủ dặn riêng là không được tháo, làm sao dám tháo ra chứ?”

“Bò chắc không có vấn đề gì, chứ không thì nhà đó cũng chẳng gọi riêng điện thoại hỏi đầu bếp có để ý đến việc này không, đầu bếp trong xưởng hay qua thôn bọn họ mua đồ, nên không sợ lừa đâu.”

Lúc này tôi cũng chẳng còn tâm trí đi hỏi chuyện khác nữa, nếu bò già tiễn âm và tất cả những đồ dùng trong hoàng thuật đều đã được chuẩn bị xong.

Thì giờ tý chính khắc đêm nay, chính là giờ tốt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận