Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 177: NHAM HIỂM TỘT ĐỘ



Tốc độ của Phùng Bảo còn nhanh hơn tôi.

Trong chớp mắt hắn đã chạy đến phía trước xác chết của con ly miêu già, giơ chân đạp một phát về phía con ly miêu nhỏ!

Bịch một tiếng, con ly miêu nhỏ bay đập lên trên bia mộ, lập tức rú lên một tiếng thảm thiết, chỉ còn nằm trên đất co giật.

Con ly miêu già vẫn chưa tắt thở, đang run rẩy trên nền đất.

Phùng Bảo mò ra một con dao, cạch một cái đâm vào vết thương trên đầu nó, xuyên ngập vào trong.

Thân thể con ly miêu già đột nhiên căng cứng, sau đó không còn động tĩnh gì...

Tôi lại gần, mí mắt giật liên tục, lau bỏ mồ hôi trên trán.

Tôi chẳng thấy Phùng Bảo ra tay ác chút nào... Con ly miêu già này thành tinh rồi, không biết sẽ hại bao nhiêu người.

Bất kể nó ngẫu nhiên đến đây, hay là do Lý Đức Hiền mang tới... Chết rồi, mới coi như là diệt trừ hậu hoạn.

Tôi ngó con ly miêu nhỏ một cái.

Chẳng đợi tôi nói nhiều, Phùng Bảo liền đi qua, kết liễu nó luôn.

Trong đầu tôi bất chợt xuất hiện một ý nghĩ.

Con ly miêu già này nếu dùng thuật pháp đỡ âm linh xử lý, thì sẽ làm thành âm khí gì?

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong chớp mắt.

Phía bên kia truyền lại tiếng bước chân gấp gáp.

Trong khoảng thời gian tôi và Phùng Bảo bị con ly miêu già này chặn lại, Phùng Quân đã đưa Phùng Chí Vinh tới, phía sau còn có một đám đông người nhà họ Phùng đi theo.

Đến trước mặt tôi, tôi mới phát hiện, Phùng Chí Vinh trông lại già hơn một chút.

Rõ ràng là cái chết của cháu ông ta, Lâm Minh, cũng tạo thành một sự đả kích không nhỏ đối với ông ta.

“La tiên sinh, hai người gặp phải rắc rối gì rồi?” Phùng Chí Vinh nhìn chằm chằm vào con ly miêu già dưới đất.

Tôi xua xua tay: “May nhờ có Phùng Bảo, không sao rồi.”

Lúc này, Phùng Bảo đã xách con ly miêu nhỏ kia đi lại, mặt hắn vẫn trắng nhợt: “La tiên sinh xem cậu nói kìa... Nếu không có cậu, tôi đã mất mạng rồi, lấy đâu ra mà nhờ tôi.”

Tôi cũng chẳng giải thích gì thêm, chỉ cười cười.

Sau đó tôi cũng thở dài một tiếng: “Phùng gia chủ, bớt đau buồn. Bây giờ còn phải giải quyết phiền phức đã, nếu không, nhà họ Phùng sẽ còn chết người nữa.”

Con mắt Phùng Chí Vinh đỏ quạch, trong mắt vằn toàn mạch máu.

“Tôi đã phái người đi tìm Lý Đức Hiền rồi, hại con trai tôi, bây giờ lại hại cháu tôi, nếu nó đã muốn nhà họ Phùng tôi chết sạch, tôi với nó không chết không xong!”

Về ân oán giữa Lý Đức Hiền với nhà họ Phùng, rõ ràng không phải là chuyện tôi có thể chêm mồm vào được.

Tôi bèn hỏi Phùng Chí Vinh, xác chết lấy ra chưa.

Phùng Chí Vinh gật gật đầu, nói đã đưa ra rồi, bây giờ cho người canh giữ, tiện đấy cũng cắm lên hai cái đinh gỗ đào mượn được từ chỗ của Lưu Văn Tam.

Giây tiếp theo, Phùng Chí Vinh gọi ra phía sau một tiếng.

Lập tức có một người bước lên trước, đưa trảm quỷ đao cho tôi.

Tim tôi đập mạnh, sau khi đỡ lấy trảm quỷ đao, vô duyên vô cớ cảm giác an tâm hơn không ít.

Mò lấy la bàn ra, tôi cúi đầu xuống nhìn phương vị, nhanh chóng đi về hướng cao nhất của ngọn núi Tỵ này!

Lần này người nhiều hơn không ít, cũng chẳng gặp phải trở ngại nào nữa.

Trên đỉnh núi Tỵ, có không ít ngôi mộ nhìn trông rất quý phái, đại để đây đều là huyệt một của tổ tiên nhà họ Phùng.

Bố cục của cả khu mộ viên cũng có thể nhìn ra.

Phía ngoài là người bình thường của nhà họ Phùng, và một số người mất trong những năm gần đây của gia tộc, càng ở gần trung tâm chắc chắn càng quan trọng, địa vị từng có tại nhà họ Phùng cũng càng cao.

Ở vị trí trung tâm nhất, cũng chính là chỗ cao nhất.

Lúc này làn sương trên bầu trời không đã tan đi rồi.

Ánh trăng lạnh lẽo rót xuống, vừa hay rơi lên trên đầu mộ....

Trên mộ trông rất hỗn loạn, lớp đất vừa bị lật lên xong, những viên gạch đen trên bề mặt đã bị dỡ xuống.

Thậm chí bản thân bia mộ, cũng bị vứt trên nền đất.

Trên đầu bia mộ, còn có một cái xác chết khô quắt, cũng chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi, trên đầu còn bị trùm một bộ áo liệm.

Phùng Chí Vinh run rẩy quỳ xuống mặt đất.

Những người khác của nhà họ Phùng cũng sợ hãi không nhỏ, tôi còn lờ mờ nghe thấy có người gọi một câu lão thái tổ.

Ánh mắt của tôi, thì lại nhìn chằm chằm vào một cái bia mộ khác được cắm bên trên cái huyệt mộ kia, trên đó hóa ra ghi là Phùng Vương Thị!

Quả nhiên là xác chết của con dâu Phùng Chí Vinh bị chôn vào trong!

“Đào mộ! Lôi cô ta ra ngoài!” Tôi hạ giọng quát một câu.

Lần này người đông, gần như chưa tới hai phút, mộ đã bị đào lên.

Nắp quan tài bị lật lên, bên trong là bộ xương cốt của con dâu Phùng Chí Vinh.

Chỉ có điều lúc này, xương cốt của cô ta đã từ màu trắng nhởn biến thành màu đen xì.

Trong quan tài còn có rất nhiều mối trắng bò qua bò lại, có con còn bò ra, định leo lên trên thân người.

Mọi người đều dùng xẻng đập tới tấp lên đất, mới ngăn được đám mối này lại.

Tôi cắn răng bước lên trước.

Nhưng đám mối trắng kia lại không bò lên người tôi.

“La tiên sinh, cậu cẩn thận một chút...” Phùng Chí Vinh ở phía sau bảo tôi.

Tôi đã đến bên cạnh quan tài, nhìn chằm chằm vào bộ xương ở bên trong, tôi trực tiếp lấy trảm quỷ đao thò vào trong.

Nhấc lên một phát!

Cả bộ xương đều bị tôi nhấc lên!

Theo lẽ thường, xương cốt bình thường chắc chắn sẽ đều rã hết ra, vì khớp xương đã mục nát từ lâu...

Còn bộ xương cốt này không những không bị rã ra, mà còn dính chặt vào nhau.

Tôi rõ ràng có thể nhìn thấy, bên trong khớp đó đều bị lớp lông đen xì kết nối lại!

Nhấc bộ xương ra xong, ở vị trí ngực cô ta, màu đen xì hơi hơi nhạt đi một chút, bắt đầu lộ ra màu trắng.

Tim tôi đập nhanh lên, cũng hơi thở phào một tiếng.

Quả nhiên, thanh trảm quỷ đao này có tác dụng! Thứ trảm quỷ, cũng có thể khắc chế hắc sát một chút.

“Phùng gia chủ, hai bộ xương cốt đều để chung với nhau, dùng thanh trảm quỷ đao này trấn áp sẽ không xảy ra chuyện!”

Tôi nói xong, trên mặt Phùng Chí Vinh liền có vẻ mừng, còn thần sắc những người khác nhà họ Phùng thì ổn định hơn không ít.

“Thế bây giờ rời thành phố luôn?” Phùng Chí Vinh hỏi.

Tôi gật gật đầu: “Đúng, tuy rằng trảm quỷ đao có thể trấn áp, nhưng để tránh lại xảy ra chuyện, vẫn phải dùng long khí trấn áp!”

Giây tiếp theo, bất chợt lại có một người bước lên trước ghé vào tai Phùng Chí Vinh nói mấy câu.

Mặt Phùng Chí Vinh lập tức biến sắc luôn.

Mí mắt ông ta giật điên cuồng nhìn sang tôi, lông mày đều rung cả lên.

Tim tôi cũng đập đánh thịch một cái, lại xảy ra chuyện gì rồi?

Tôi đang định hỏi, thì Phùng Chí Vinh đã khàn giọng mở mồm: “La tiên sinh, sợ là cậu không ra ngoài thành phố được rồi... Hai cái xác này, có thể dùng trảm quỷ đao trấn áp được không?”

Tôi nhíu chặt mày lại, sau đó nói: “Thời gian ngắn chắc là không vấn đề, chỉ cần đừng để người có ý đồ xấu lại làm việc gì khác, còn phải canh kỹ khu mộ viên, nhà họ Phùng chắc sẽ không có chuyện lớn nữa. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Phùng Chí Vinh lại thở dài một tiếng lớn.

Ánh mắt ông ta trông vô cùng phức tạp, cũng có vài phần ngầm tức giận không đè nén nổi.

“Ban nãy không phải cậu bảo tôi phái người đi xem Trần mù sao?”

“Bên Trần mù có chuyện rồi... Cả con đường Hàng Giấy đều bị cháy, chắc là chết không ít người...”

“Thủ hạ của tôi không tìm thấy Trần mù, sợ là có kẻ nhắm vào anh ta.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại, càng nắm chặt nắm đấm.

Lúc này tim tôi đang run rẩy.

Lý Đức Hiền muốn chết à!

Lão lại dám đụng đến Trần mù thật...

Thanh Nhi và Trần Viễn Quy, đây là con gái và cháu trai, cũng là mạng sống của Trần mù!

Lúc này tôi cũng vô cùng lo lắng.

Nếu như hai bọn họ đấu với nhau thật, chắc chắn không chết không dừng, Trần mù chỉ có một mình, Lý Đức Hiền còn có cả gia tộc họ Cố.

Lão quá thiệt.

“Mấy người đã tìm ra Lý Đức Hiền chưa?” Tôi cố nén sự run rẩy trong lòng, nói.

Trần mù không ở đường Hàng Giấy, chắc chắn là đi tìm Lý Đức Hiền rồi, tôi không thể để Trần mù đơn thương độc mã đi đối mặt được.

Nói không chừng Lý Đức Hiền còn có cạm bẫy nào nữa.

Con người này quá nham hiểm!

Phùng Chí Vinh lắc lắc đầu, giọng nói của ông ta cũng có hơi khàn khàn: “Mới phái người đi tìm được mười mấy phút, vẫn chưa có tin tức gì.”

Tôi hít sâu một hơi, nói từng câu từng chữ một: “Đưa theo một nhóm người, theo tôi qua nhà họ Cố!”

“Kể cả Lý Đức Hiền không có ở đó, chúng ta qua đó, lão chắc chắn cũng sẽ qua! Lão chắc chắn có quan hệ mật thiết với nhà họ Cố!”

“Chú Trần chắc là cũng qua đó rồi!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Bởi vì kiến thức chuyên ngành liên quan tương đối nhiều... Tôi sẽ cố gắng viết nhanh đồng thời với việc yêu cầu chất lượng... Kỳ thực tôi cũng liều lắm ấy, hôm qua đau thận vào viện, hôm nay đi tán sỏi, tôi vẫn còn chưa xin nghỉ... Chương hôm nay đã up xong, ngày mai tiếp tục...

Bạn cần đăng nhập để bình luận