Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 949: CHUÔNG VANG CHÚNG NHÂN NGỒI

Trâu Vi Dân nghi hoặc nhìn tôi một cái, có điều anh ta không hề hỏi nhiều, nhanh gọn dứt khoát nói một chữ “Được!”.

Lúc rời khỏi bệnh viện, tôi lên xe của Trâu Vi Dân trước, nhờ anh ta để tôi lại khu phố cổ chỗ Viên thị Âm dương trạch.

Lúc chuẩn bị xuống xe, tôi bảo Trâu Vi Dân ghi địa chỉ này lại, đợi lúc tôi cần người, thì sẽ nhờ anh ta phái người tới đây.

Trần mù chỉ đơn giản nói hai chữ “Cẩn thận”.

Tôi cười cười, bảo với lão sẽ không có vấn đề đâu, Hà Trĩ chắc chắn sẽ không làm tổn thương đến tôi, hơn nữa tôi có bao nhiêu thứ hộ thân thế này, nếu như lúc này có thể gặp được Trương Nhĩ, tôi ngược lại càng vui, lão chưa chuẩn bị xong liền giao đấu chính diện với tôi ngay, tôi có tự tin khiến lão bó tay chịu trói.

Trần mù không tiếp tục nói nữa, Trâu Vi Dân thì làm một động tác gọi điện thoại, bảo với tôi, nếu như gặp phải rắc rối, thì trực tiếp liên lạc với anh ta, bọn họ sẽ toàn lực phối hợp, đồng thời bảo vệ tôi.

Tôi gật đầu biểu thị cảm kích.

Đưa mắt nhìn xe của bọn họ rời đi xong, tôi mới quay người, đi về phía sâu trong con phố.

Khi trước lúc tới đây, đầu phố còn có một Trung tâm sinh hoạt cho người già cao tuổi.

Chẳng biết tại sao, lần này bên trong cửa của Trung tâm sinh hoạt cho người già này lại trống trơn không có một người, càng quái dị nữa là, bàn ghế bên trong hóa ra cũng chẳng thấy đâu nữa?!

Trung tâm sinh hoạt này, chuyển chỗ rồi?

Lúc này đã gần chập tối, chân trời chỉ còn lại chút tàn dương le lói, màn đêm sắp buông xuống.

Tôi tăng tốc bước chân, rất nhanh đã tới bên ngoài căn Viên thị Âm dương trạch ở chỗ sâu nhất của con phố.

Cánh cổng lớn đóng chặt, toát ra cảm giác ngột ngạt nặng nề, tôi sải bước lên trước, giơ tay ra đẩy cửa.

Cùng với việc cánh cổng nặng nề bị đẩy mở ra một khe hở be bé, tôi lách người một phát, trực tiếp thuận theo khe hở này chui luôn vào trong.

Dưới ánh sáng tối tăm, trần nhà vốn đã thấp tè, càng khiến người ta bức bối nghẹt thở.

Tôi loáng thoáng còn nhớ, cảnh tượng lúc Liễu Dục Chú bị trọng thương vào nhiều tháng trước, khi Liễu Dục Chú và lão già trộm thọ đánh đấu ở đây!

Tôi tiếp tục đi lên trước, khi tầm mắt nhìn về phía trước, trong lòng không khỏi kinh hãi một phát.

Vốn dĩ trong sân rất trống trải, không có bất cứ thứ đồ dư thừa nào, nhưng bây giờ lại không phải như vậy...

Lúc này, trong sân ít nhất bày bốn năm mươi chiếc bàn tre ghế tre kiểu cũ, trên bàn để ấm trà chén trà, thậm chí còn có đồ dạng như quân bài tổ tôm...

Thế này là tình trạng gì? Căn Viên thị Âm dương trạch này, xảy ra chuyện gì rồi?

Hà Trĩ đã làm gì với chỗ này?

Ương sát nữ cương, thanh thi Âm dương tiên sinh, nếu như Hà Trĩ xảy ra phiền phức gì, thì đấy sợ rằng mới là thứ không khống chế nổi.

Ánh mắt tôi quét qua trong sân, đầu tiên là nhìn về phía gian chính, chỗ đó là vị trí thông tới Âm trạch ở dưới đất.

Điều khiến tim tôi như treo cả lên là, ghế thái sư ở trong gian chính, hóa ra bị bày ra ngoài rìa không ít.

Lúc này, tia nắng hoàng hôn cuối cùng đã bị màn đêm nuốt trọn, trời, triệt để tối hẳn rồi.

Tôi nhanh chân đi qua phía gian chính, nhưng khi tôi vừa đi đến vị trí trung tâm đại viện, thì phía sau đột ngột truyền lại một tiếng “Coong!” nặng nề.

Tôi vụt theo hướng âm thanh quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn nhìn lên sân khấu kịch ở bên trên cổng chính.

Tường gỗ phía sau sân khấu vẫn rách rách nát nát như cũ, có điều ở phía trước bức tường gỗ rách nát đó, có thêm một chiếc chuông.

Âm thanh đó, chính là tới từ chiếc chuông này...

Hơi thở của tôi vụt nghẹn lại.

Đó là một chiếc chuông sắt đen xì xì, trước chuông treo một cái dùi gỗ, hóa ra còn có một hình nhân giấy trắng nhởn ở phía trước dùi gỗ.

Cái hình nhân giấy đó đột nhiên lại động một phát, coong một tiếng! Dùi gỗ lại đánh thật mạnh lên trên chiếc chuông sắt!

Ban đầu tôi tưởng rằng là Hà Trĩ kiếm bao nhiêu bàn ghế thế này về, nhưng bây giờ nhìn thấy cái hình nhân đó tôi liền biết, không phải là Hà Trĩ rồi.

Ít nhất là không chỉ mỗi Hà Trĩ... Trương Nhĩ đã từng đến rồi, không những từng đến, mà nhất định còn đã làm một số chuyện gì đó rồi, nếu không phải vậy, lão không thể nào bố trí những thứ này ở trong Viên thị Âm dương trạch...

Chỉ là không biết, Trương Nhĩ đã làm đến bước nào rồi? Lão có tìm thấy phương pháp đối phó, thậm chí là khống chế Ương sát nữ cương hay không?

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt tôi dán chặt lên trên sân khấu, một tay vô thức ấn lấy trảm quỷ đao ở thắt lưng, trong lòng đã tràn ngập sát khí.

Hình nhân không tự nhiên mà có động tác, tôi vừa nãy chưa hề chạm vào công tắc nào... Nhất định là có người đang điều khiển hình nhân này!

Trương Nhĩ đang ở đây?

Chuông, liên tiếp vang lên ba tiếng, tiếng chuông nặng nề vang vọng không dứt trong cả khu nhà.

Giây tiếp theo, tiếng mở cửa, tiếng bước chân hỗn tạp đồng thời vang lên.

Tôi định thần lại, nhanh nhẹn cảnh giác nhìn bốn xung quanh.

Lúc này cửa phòng ốc ở hai bên Âm dương trạch đều lẻ tẻ mở ra rồi, từ trong cửa bước ra ngoài, hóa ra là một đám đông người già tuổi tác không nhỏ.

Điều khiến hơi lạnh vụt qua trong lòng tôi là, những người già này đều rũ đầu xuống, giống như không có thần trí vậy, bước về phía giữa sân một cách máy móc.

Màn đêm âm trầm, ánh trăng lạnh lẽo.

Đột nhiên, cái hình nhân đánh dùi chuông ở trên sân khấu kia, “vù!” một phát, bị rút lên trên xà nhà ở trên mái nhà.

Tôi nắm chắt lấy cán đao trong tay, đề phòng cái hình nhân đó, đồng thời ánh mắt tôi cũng nhanh chóng quét qua tất cả người già ở trong sân, cảnh giác việc bọn họ sẽ có bất cứ động tác gì.

Kẻ điều khiển hình nhân nhất định sẽ ở gần quanh hình nhân, liên tưởng đến lão già trộm thọ hôm đó, tôi cảm giác Trương Nhĩ rất có khả năng đang ở trên sân khấu kịch này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận