Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 651: KHUYÊN BẢO

Lời của Trương Nhĩ, đã khiến tôi có đôi chút cảm giác không ổn.

Sau khi Dương Hưng ra ngoài xong, tôi còn định nói nữa, nhưng Trương Nhĩ lại bảo: “Thập Lục, việc này cậu đích thực không được xen vào, nếu như cậu muốn biết nguồn cơn sự việc thật, thì đi tìm Liễu Dục Chú trước, rồi đi giải quyết cái Ác thi mà Trần tiên sinh nói, đợi những con dao treo trên đầu này đều bị lôi xuống hết xong, lúc tôi đi giải quyết việc này, có thể nói một ít với cậu.”

Tôi trầm lặng một lát, gật gật đầu.

Nhìn thái độ của Trương Nhĩ, bây giờ nói nhiều những chuyện này cũng vô ích, đồng thời việc này cũng khiến trong lòng tôi bắt đầu thắc mắc.

Chỉ một việc đổi hồn, sẽ không đơn giản như vậy.

Vừa nãy lời của Trương Nhĩ, khiến tôi đoán “cô ta” mà lão nói, quá bán không phải để chỉ người...

Lẽ nào, hồi đó đứa bé gái mà Cố Khai Dương tìm bừa về.... Cũng có quan hệ gì với Trương Nhĩ?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ một cách xuất thần, Trần mù đã bước đến trước mặt, dẫn chúng tôi đi ra ngoài.

Dương Hưng đã sớm rời đi không còn thấy bóng dáng.

Sau khi chúng tôi lên xe, Phùng Bảo lái xe đi thẳng về phía bệnh viện.

Nghĩ ngợi một hồi, chuyện này nếu đúng thật có quan hệ sâu sắc gì với Trương Nhĩ, thì tôi chắc chắn không cách gì cưỡng chế nhúng tay vào được, có điều tôi sẽ nhờ Trương Nhĩ giữ lại mạng sống cho Cố Nhược Lâm, lão không cần thiết phải hại người giết người, việc này chắc là có thể thương lượng được.

Xua tan tư duy trong đầu óc, tôi bèn tiếp tục nghĩ xem nên làm thế nào để nói thông được Liễu Dục Chú, trong lòng hơi hơi trĩu nặng, đây mới là việc cấp bách phiền phức nhất hiện giờ.

Đợi lúc đến viện, đã vào khoảng tầm hơn năm giờ chiều rồi.

Tới ngoài cửa phòng bệnh của Liễu Dục Chú, tôi gõ gõ cửa, trong phòng vọng ra tiếng nói nhàn nhạt, bảo mời vào.

Tôi hít sâu một hơi, cực lực bình ổn lại tư duy và hơi thở, đẩy cửa bước vào.

Trần mù và Trương Nhĩ không hề theo tôi vào trong phòng bệnh, mà một trái một phải đứng ở cửa phòng, tôi thuận tay đóng cửa phòng lại.

Bốn bên vách tường trắng xóa, ở giữa có một chiếc giường bệnh, Liễu Dục Chú nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, trên chân gã vẫn quấn bông băng, có điều sắc mặt gã hôm nay đã hoàn toàn hồi phục vẻ khỏe mạnh.

“Tôi còn tưởng cậu không tới nữa, đợi thêm một ngày có thể xuống đất được, tôi chuẩn bị định qua tìm cậu.”

Giọng nói của Liễu Dục Chú nghe rất bình thản, gã giơ tay ra: “Thứ mà tôi muốn nhìn thấy đâu? Lấy ra đi.”

Tay tôi đặt lên trên ngực, mò ra một cái hộp, bên trong hộp, chính là Thiện thi đan mà Trần mù đưa cho tôi, Ác thi đan thì dùng cái hộp đá mà ông nội tôi để lại, hai bên rất dễ phân biệt, cũng sẽ không bị lẫn lộn.

Lập tức, ánh mắt Liễu Dục Chú ngưng lại một phát, trên mặt gã cũng đã có nét cười.

Mấy giây sau, nụ cười của gã hơi hơi trầm xuống, nhíu mày nói: “Tại sao không đưa qua đây?”

Tôi thở hắt ra một hơi dài, lật tay thu cái hộp lại, lần nữa cất vào trong ngực.

“Thiện thi đan, không thể đưa anh được!” Tôi nói xong câu này, nhiệt độ trong phòng liền lạnh hẳn, ánh mắt Liễu Dục Chú nhìn tôi vốn mang vẻ thiện chí, trong nháy mắt đã biến thành sát khí bừng bừng.

“La Thập Lục, cậu thế này là mang tôi ra tiêu khiển à?” Sắc mặt Liễu Dục Chú lập tức tối sầm xuống.

“Đừng tưởng là mệnh số của cậu thay đổi rồi, tôi không được giết cậu, nên cậu không có gì phải sợ, Thi đan không phải là thứ cậu có thể giữ lại được. Nó cũng không thuộc về cậu.” Liệu Dục Chú trực tiếp xuống khỏi giường luôn, giây phút hai chân chạm đất, mu bàn chân liền bắt đầu có máu thấm ra.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, cũng lập tức mò cái hộp còn lại ra, đây chính là cái hộp đã mà ông nội để lại cho tôi.

Đồng thời, tôi mở hộp đá ra.

Lập tức, đồng tử Liễu Dục Chú liền co lại thành một chấm nhỏ.

“Đây cũng là Thi đan? Không đúng, đây là...”

“Oán niệm nặng quá, Âm khí nặng quá, viên Thi đan này nguồn gốc từ xác gì?!” Giọng của Liễu Dục Chú đã trở nên vô cùng ác liệt.

“Tôi đã gặp qua Dương Thanh Sơn rồi.” Tôi không lập tức trả lời câu hỏi của Liễu Dục Chú, mà khàn giọng mở miệng.

Liễu Dục Chú hơi nheo mắt lại, rồi mặt gã lại hơi biến sắc, xong mới nói: “Đã lâu lắm không có người nhắc đến cái tên này rồi, hắn đúng thật là theo ra ngoài rồi, hóa ra lại còn gặp cậu, có điều chuyện môn phái này, tôi rất nhanh sẽ thanh tẩy sạch sẽ.”

“Dương Thanh Sơn đã kể một số chuyện với tôi, anh định đem viên Thiện thi đan này trả lại lên người xác Thiện thi Khâu Xử Đạo ở trong Phị Phát Quỷ.”

“Tôi cũng biết, Dương Hạ Nguyên và Dương Thanh Sơn, đều là hậu duệ của Khâu Xử Đạo, còn biết đạo sĩ nhà họ Liễu được coi là người giám sát của tộc Khương.”

“Nguyên nhân tôi không thể đưa Thiện thi đan cho anh, bèn là vì Thiện thi sau khi có Đan, Xác âm luyến dương sẽ rời Phị Phát Quỷ, Dương Hạ Nguyên hiện đang bị giam trong đó cũng sẽ ra ngoài, lão đã hút rất nhiều máu Thiện thi, một người một xác này nếu lại thấy ánh mặt trời, thì đều là chuyện không hề nhỏ, sẽ hình thành kiếp nạn cho một phương.”

Tôi trực tiếp kể hết nguyên do sự việc ra, rồi chằm chằm nhìn Liễu Dục Chú.

Trong mắt Liễu Dục Chú có đôi chút ngạc nhiên, gã có vẻ nghĩ ngợi nói: “Hắn lại đi nói những chuyện này với cậu, đích thực khiến tôi không ngờ tới, có điều La Thập Lục, nếu cậu vì chuyện này nên không đồng ý đưa Thi đan cho tôi, thì cũng có thể thông cảm được.”

“Có điều Thi đan cậu vẫn không được giữ lại, nó là của tộc Khương, là do Thiện thi thai nghén trăm năm mà thành...”

Tôi lập tức ngắt lời của Liễu Dục Chú, nói: “Ý anh muốn nói, canh giữ bảo vệ tộc Khương, thay tộc Khương làm việc, là thiên chức của nhà họ Liễu?”

Liễu Dục Chú nhíu mày, gã lắc đầu nói: “La Thập Lục, cậu muốn nói cái gì?”

Tôi trầm giọng nói: “Hồi tôi mới quen biết anh, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ một con quỷ quái nào, còn bây giờ mang trả Thiện thi đan khả năng sẽ gây nên tai họa cho một phương, thả ra một xác dữ, một người ác, mà anh lại vẫn cứ đòi làm, lẽ nào quy tắc lớn hơn mạng người?”

“Anh là đạo sĩ Xuất đạo, không phải là đạo sĩ của tộc Khương, càng không phải là người canh mộ. Uy hiếp của Dương Hạ Nguyên quá lớn, Xác âm luyến dương cũng quá dữ. Tôi đích thực cũng không thể mạo hiểm đưa Thiện thi đan cho anh được.”

“Trừ phi Xác âm luyến dương bị tiêu diệt, Dương Hạ Nguyên đứt đầu, nếu không nó sẽ không được về lại trên người Khâu Xử Đạo.”

“Anh không phải là người ác, mà là người thay trời hành đạo, tôi đúng thật không muốn xung đột với anh.” Nói hết câu này xong, tay tôi liền chủ động đặt lên trên cây gậy khóc tang ở thắt lưng, chằm chằm nhìn Liễu Dục Chú, tôi lại nói: “Có điều nếu anh kiên trì đòi lấy đi, thì tôi sẽ cố hết sức liều một phen.”

Liễu Dục Chú đột nhiên không nói nữa.

Cùng lúc này, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị mở ra.

Trương Nhĩ và Trần mù đồng thời bước vào, một tay Trần mù ấn lên trên cán đao của trảm quỷ đao ở thắt lưng.

Hai người đứng sau lưng tôi, lập tức tôi cảm giác, khí thế của Liễu Dục Chú ở trong phòng cũng chẳng còn mạnh như trước nữa, ít nhất tôi có thể hơi hơi đối kháng lại một chút.

Ánh mắt Liễu Dục Chú đột ngột hướng lên trên thanh trảm quỷ đao ở thắt lưng Trần mù.

Đồng tử mắt gã lập tức lại co mạnh một phát, giọng nói càng trở nên ác liệt hơn.

“Áp trấn thần chú? Ai soạn khắc Áp trấn thần chú cho các người?”

Ngay lập tức tim tôi thắt lại một phát, không ngờ nhỉ nhìn một cái, mà Liễu Dục Chú liền nhận ra ngay?

Trước đây Trần mù còn nói với tôi, có thể nói thông được Liễu Dục Chú thì bảo với gã chuyện mượn dùng Áp trấn thần chú.

Nhưng bây giờ rõ ràng còn nói chưa thông...

Trần mù đương nhiên không trả lời Liễu Dục Chú, tay của Liễu Dục Chú cũng ấn lấy kiếm đồng thau trên thắt lưng.

Cũng đúng vào lúc này, Trương Nhĩ đột nhiên nói: “Liễu Dục Chú, anh không phải là đối thủ của chúng tôi, nếu như anh ra tay với Thập Lục, chưa nói việc anh có thể đoạt được Thi đan như mong muốn hay không, nhưng cái tâm Xuất đạo của anh nhất định sẽ bị phá!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận