Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 763: THÁO CHẠY

Cùng lúc tôi dứt lời, mắt nhìn Dương Hạ Nguyên liền định một kiếm đâm xuyên qua đầu của Dương Thanh Sơn, thì tay của y lại đột ngột khựng lại.

“Thi đan?” Cảm xúc trong mắt Dương Hạ Nguyên rõ ràng biến thành mừng rỡ mà lại tham lam.

“Chúng mày đem Thi đan, giấu ở chỗ nào?!” Dương Hạ Nguyên chằm chằm nhìn Dương Thanh Sơn.

Giây tiếp theo, kiếm trong tay Dương Hạ Nguyên đột nhiên lại chỉ về phía tôi.

Lập tức tôi liền cảm giác lông tóc toàn thân dựng ngược lên, gần như là dựng đứng từng sợi một, đặc biệt là da trên mặt toát lên một cảm giác đau nhói.

“Thanh Sơn, An ngũ tinh trấn chú trấn thân mày, chỉ là khiến mày không thể động cựa, không nói, là mày phải nhìn thằng La Thập Lục này chết đấy, xem quan hệ của chúng mày thì mày chắc chắn không cách gì trơ mắt nhìn nó đứt đầu mà chết, cha lại hỏi mày một lần nữa, chúng mày đem Thi đan, giấu ở chỗ nào?!”

Trong giọng nói của Dương Hạ Nguyên, toát ra một sự uy hiếp mãnh liệt.

Mồ hôi trên trán tôi càng nhiều hơn, gần như từ khóe mắt chảy xuống dưới.

Thời gian trong giây phút này, phảng phất trở nên vô cùng chậm chạp.

Tôi không khống chế nổi bản thân, khóe mắt liếc viên đá sắp rạn nứt vừa nãy một cái!

Giây tiếp theo, bèn là rắc một tiếng nứt vỡ vang lên!

Viên đá kia trong nháy mắt vỡ tung, gần như trong tích tắc liền thành một đống nát vụn!

Ngay tiếp đó, ba viên còn lại cũng đều vỡ tung thành bụi vụn.

Viên Hoàng thạch trên trán của Dương Thanh Sơn, thì càng trong nháy mắt nát thành một đám bụi đất, giống như mây khói tiêu tan trong không khí.

Dương Thanh Sơn vụt nhấc tay lên, thanh kiếm xương trắng kia bèn đưa theo một tàn ảnh màu trắng nhởn.

Mặt Dương Hạ Nguyên biến sắc mạnh, dường như kinh hãi đến khó mà tin nổi.

Rẹt!

Đầu tiên là quần áo vỡ vụn, tiếp đấy bèn là da rách thịt tan.

Máu tươi văng rắc xuống dưới, Dương Hạ Nguyên hét thảm lùi sau.

Bắt đầu từ xương quai xanh của y, mãi cho đến vị trí bụng dưới, bị rạch chéo ra một vết thương rất dài, rất sâu!

Ở chỗ sườn gần như đều có thể nhìn thấy xương, suýt chút nữa là Dương Hạ Nguyên liền bị một kiếm này phanh ngực rạch bụng rồi.

Đột nhiên tôi cảm giác xung quanh có gió nổi lên, thứ gió này toát ra một luồng hơi ấm, đồng thời lại trộn lẫn với từng tia từng sợi lạnh buốt.

Gió, quét về phía Dương Hạ Nguyên...

Đồng tử mắt tôi co mạnh, bởi vì tôi phát hiện, Dương Hạ Nguyên chỉ chảy ra chút máu kia, rồi vết thương liền không tiếp tục chảy máu nữa!

“Sinh khí! Lão nuốt máu Thiện thi, sinh khí vẫn đang nuôi ngược lại lão!”

Tôi trong nháy mắt liền hiểu ra tất cả!

Giây tiếp theo, tôi liền cảm giác toàn thân lạnh toát đến cực điểm, Dương Hạ Nguyên vẫn đang nhìn tôi, có điều lần này ánh mắt của y trở nên vô cùng thù hận.

Thậm chí tôi còn nghĩ đến một khả năng.

Dương Hạ Nguyên dùng máu Thiện thi bù đắp sinh khí thọ nguyên, chắc chắn sẽ có tác hại, tác hại này, chắc chính là y không thể rời khỏi Phị Phát Quỷ?

Ở trong Phị Phát Quỷ, khắp nơi đều có sinh khí.

Nếu như y rời đi, máu Thiện thi này tiêu hao sạch sẽ, y liền sẽ mất mạng!?

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán trong nháy mắt.

Chỉ thấy Dương Thanh Sơn cúi người lao nhanh, hai tay Dương Hạ Nguyên lại vụt đẩy mạnh một phát ra trước, rát cổ bỏng họng gào lên: “Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương, Ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp! Nhà cửa bình an, xuất nhập toại nguyện, vĩnh viễn an khang! Ta phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân luật lệnh!”

Trong hai tay áo của Dương Hạ Nguyên, lập tức bắn ra ngoài hai dây vải trắng!

Trên dây vải này, là phù văn đẫm máu!

Nhìn một phát tôi liền cảm giác, đạo phù văn này toát ra một luồng sát khí mãnh liệt, mà thứ sát khí này không phải kiểu âm u lạnh lẽo của Âm sát, mà ngược lại là cảm giác khiến người ta bộp chộp cáu kỉnh.

Lập tức tôi liền liên tưởng đến vừa nãy khi Dương Hạ Nguyên dùng An ngũ tinh trấn chú, nói viên đá từng bị ngâm qua máu tim của đạo sĩ.

Vậy máu dùng vẽ phù này, sợ rằng cũng là tinh huyết của đạo sĩ?

Dương Thanh Sơn rõ ràng cũng có sự phản ứng, hắn vụt giơ chân lên một phát, cả người gần như vọt lên cao gần bốn năm mét.

Dương Hạ Nguyên lại đột ngột nhấc tay một phát, hai tờ Áp trấn thần chú cực lớn vốn đang lao về phía trước, lúc này lại bị quật lên trên như một cây roi, quấn về phía Dương Thanh Sơn!

“Bạch cốt phân Long kinh, Dương mệnh nhất nhị cát, ngũ thất cửu thông lợi! Âm mệnh nhị tam tuế, thất bát cửu cùng thập!”

Dương Thanh Sơn đang bật lên trên, kiếm xương trắng trong tay nhanh chóng điểm ra hơn mười phát!

Mỗi một phát, đều vừa vặn chọc lên trên một điểm nào đó trên hai đạo Áp trấn thần chú kia!

Tất cả những việc này diễn ra quá nhanh, chẳng qua chỉ trong vòng mười mấy giây.

Còn Dương Hạ Nguyên, lại đột nhiên vụt rung mạnh tay áo một phát, hai đạo Áp trấn thần chú lập tức rời khỏi tay, còn y thì vụt tháo chạy về hướng ngược lại. Sức mạnh của Áp trấn thần chú dường như mạnh hơn không ít, cũng lại giống như là đòn phản công cuối cùng.

Kiếm trong tay Dương Thanh Sơn cực vững, lại điểm phá mấy phát.

Rẹt một tiếng xé nát vang lên, bèn là vải trắng lả tả đầy trời.

Hắn thì rầm một tiếng, rơi mạnh xuống đất.

Thời gian tháo chạy của Dương Hạ Nguyên, rơi xuống đất của Dương Thanh Sơn, cũng chỉ cách nhau nửa phút.

Lúc này trong tầm mắt của tôi, đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng Dương Hạ Nguyên nữa rồi.

Tim tôi liên tục đập thình thịch không ngừng.

Dương Thanh Sơn không đuổi theo, hắn chỉ chằm chằm nhìn về hướng Dương Hạ Nguyên tháo chạy, ngừng lại chừng mấy giây, sau đó đi đến bên cạnh tôi, kiếm gẩy một phát, liền trực tiếp khiến dây thừng trên người tôi đứt ra.

Giây phút khôi phục khả năng hoạt động, thân người tôi loạng choạng một phát, suýt chút nữa thì ngã nhào.

“Ông có thể phá Áp trấn thần chú, lão đã bỏ chạy thì đấy chắc là thủ đoạn nhét đáy hòm của lão rồi? Hoặc là thủ đoạn lợi hại nhất lão chuẩn bị để đối phó với ông?” Tôi khàn giọng hỏi.

Tôi không hỏi Dương Thanh Sơn tại sao không đuổi theo.

Bởi vì tôi biết, phàm là đuổi theo được, Dương Thanh Sơn đều không ở lại đây.

Điều tôi hỏi là vấn đề liên quan đến thực lực của bọn họ.

Nhưng Dương Thanh Sơn lại nhìn thanh kiếm xương trắng trong tay một cái, đồng thời cất nó lại vào trong tay áo, bình thản trả lời: “Lão vẫn sợ thanh kiếm này, ngực bụng của lão bị thương, không khỏi dễ dàng vậy đâu.”

Mí mắt tôi hơi giật.

Đột nhiên nhớ lại, lúc Dương Thanh Sơn lấy thanh kiếm xương trắng này ra, còn hỏi Dương Hạ Nguyên một câu, có biết nó không.

Thanh kiếm này, còn có huyền cơ gì nữa?

Cũng đúng vào lúc này, Dương Thanh Sơn nhìn Xác âm luyến dương một cái, rồi lại nhìn một phát về hướng Dương Hạ Nguyên tháo chạy, trầm giọng nói: “Cậu chắc có thể tính ra được, lão tháo chạy đi đâu rồi nhỉ?”

Câu này hắn hỏi, khiến thân người tôi cứng đờ lại một phát, tôi chau mày nghĩ ngợi, đồng tử lập tức co mạnh.

“Chỗ xác chết của Khâu Xử Đạo! Xác chết vốn ở trung tâm đầm nước phóng thích sinh khí, lão vừa nãy không hút được sinh khí, từng chất vấn tôi một lần là đã làm gì, còn nữa, vừa nãy lúc lão bị thương sinh khí ở đây cuộn trào, ánh mắt lúc đó lão nhìn tôi!”

Nói hết xong, lòng tôi đột ngột trầm xuống một phát.

“Lão đi tìm Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam rồi, Liễu Dục Chú vừa nãy đi đối phó với mấy con huyết sát, bây giờ còn chưa quay lại, đám huyết sát đó có thứ có thể mê hoặc tâm trí con người, không biết có xảy ra chuyện gì không, chúng ta qua đó nhanh.”

Dương Thanh Sơn lại nhìn khối ngọc trên đầu Xác âm luyến dương một cái, hắn đột nhiên nhấc tay lên đánh một phát vào ngực nó, Xác âm luyến dương bèn rơi mạnh vào bên trong quan tài, ngay tiếp đó hắn lại đi qua quan quách bị lật mở.

Tôi sốt ruột, nhưng Xác âm luyến dương cũng phải xem xem Dương Thanh Sơn xử lý thế nào.

“Lão không dễ mà đối phó với Liễu Dục Chú như vậy đâu, mấy con huyết sát không thể nào là đối thủ của Liễu Dục Chú, bọn họ chưa quay lại, chắc chắn còn có biến cố.”

“Xác âm luyến dương ta đã trấn lại rồi, trấn hắn là một khối Ngọc Tỷ năm đó Khâu Xử Đạo bảo quản trong tộc Khương, muốn tru diệt hắn, còn cần một thứ, ở đây không có. Có điều không thể cho kẻ đó cơ hội lại động đến xác chết này nữa.”

Tâm trí tôi khựng lại, kẻ đó?

Tên phản đồ của tộc Khương đó?

.....,,,....

PS: Trả hàng cho hai bạn Nguyen và Nguyen Linh! Cảm ơn đã đề cử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận