Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 826: ĐƯA XÁC

Tự cổ chí kim có rất nhiều đạo lý, sự kiện lịch sử, thậm chí là chuyện mà Lý Âm Dương, ông nội tôi, mẹ tôi trải qua, đều khiến tôi phát giác ra một kiểu độ lượng, đó chính là bỏ mạng để đổi lấy một thứ khác mà mình càng khao khát hơn.

Lý Âm Dương vũ hóa cầu ác, ông nội tôi bỏ mạng bảo vệ thôn bảo vệ tôi, mẹ tôi thì càng là vì tôi mà chết.

Tôi xem phong thủy, học Âm dương, cũng cảm nhận được Đại đạo trong đó, Phong thủy tiên sinh phải vì người đời, phải thay trời hành đạo!

Nhưng cảm nhận thì cảm nhận, chứ tôi lại không cách gì làm được, bởi vì trong nhận thức của tôi, La Thập Lục tôi không phải là một Âm dương tiên sinh đạt chuẩn, tôi gắng nhịn thất tình lục dục, cưỡng chế khiến bản thân lý trí, cũng chỉ là vì bảo vệ tốt cho người nhà, vì để giải quyết bỏ phiền phức.

Bất luận là bất cứ lúc nào, trong bất cứ tình trạng nào, tôi đều không cách gì hy sinh người quan trọng nhất trong cuộc đời mình!

Xếp bằng, tôi trực tiếp ngồi luôn xuống trước sa bàn, chằm chằm nhìn vào sa bàn, bắt đầu phân tích phong thủy của cả thành phố Nội Dương.

Trong tình trạng bực bội và mất tự nhiên đến cực đoan kiểu này, tôi rất lâu vẫn khó mà bình tĩnh lại được.

“Mọi người đi đi, đừng ở đây nữa.” Giọng tôi khản đặc, nhấn mạnh từng câu từng chữ một.

Tôi không hề ngẩng đầu, câu này nói đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy.

Ba người Phùng Chí Vinh, Phùng Bảo, Phùng Quân sắc mặt tuy mất tự nhiên, nhưng cũng lập tức rời đi.

Lưu Văn Tam mò ra nửa chai rượu, đặt xuống bên cạnh tôi, Hà Thái Nhi rõ ràng còn định nói, nhưng bị Lưu Văn Tam dùng ánh mắt ngăn lại, Trần mù đi đến trước mặt tôi, châm một điếu thuốc lá cuộn đưa đến cạnh miệng tôi.

Tôi đón lấy điếu thuốc, từ từ rít một hơi, để mặc cho vị cay nồng xuyên qua phổi.

Lão nghiêng người đem bao thuốc lá cuộn còn lại để ở bên rìa sa bàn, lúc này mới rời khỏi sân, Lưu Văn Tam kéo Hà Thái Nhi, theo mấy người Phùng Chí Vinh đi về phía vào trong hậu viện.

Trong tiền viện yên tĩnh đến cực điểm, tôi hút xong một điếu thuốc, lại châm tiếp điếu thứ hai, con mắt vốn dĩ trợn to chằm chằm nhìn sa bàn lúc này cũng hơi nheo lại thành một đường rãnh.

Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi dần dần phân tích ra toàn bộ Phong thủy của cả thành phố Nội Dương, đồng thời ghi nhớ trong đầu.

Thuốc lá cuộn hút hết nửa gói, tuy tôi rất tỉnh táo, nhưng phổi đã cảm giác đau nhói, không nhịn được mà muốn ho lên, lúc cái cảm giác ấy dâng lên đến cực điểm, tôi tiện tay liền mò lấy nửa chai Nhị Oa Đầu ở bên cạnh lên, dốc một hơi vào, mới đè cảm giác ấy xuống không ít, ổn lại nhiều.

Trong đầu đang điên cuồng suy diễn, tôi lấy bút và giấy lanh mịn ra, phác họa lên trên.

Thứ tôi vẽ đều là các kiểu bố cục phong thủy trong Địa tướng Kham dư và Tiên tiên Thập lục quẻ, dùng phối hợp với phong thủy thành phố Nội Dương, áp chế khu phố cũ.

Tôi vẽ ra một tờ xong, liền xé bỏ nó, vứt sang bên cạnh.

Bởi vì những phương pháp này mỗi một phương pháp đều không cách gì vẹn cả đôi đường.

Không hay không biết, trời đã tối rồi, có người làm của nhà họ Phùng đưa đồ ăn đến đặt cạnh tôi, tôi ăn cơm một cách máy móc, không biết mùi vị là gì, chỉ để no bụng.

Cả một đêm trôi qua, tôi mệt đến mức đầu đau như búa bổ, hai mắt nóng rát, ngã vật ra bên cạnh sa bàn phong thủy, mê mê man man, nhưng cũng vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, cho dù ý thức đã mơ hồ, tôi vẫn đều đang phân tích bố cục phong thủy.

Qua một ngày, cục giấy vo tròn bên cạnh tôi đã chất thành đống.

Tôi gần như đem tất cả các bố cục phong thủy trong Địa tướng Kham dư cùng với Tiên tiên Thập lục quẻ, đều phối hợp với bản thân tình trạng phong thủy của thành phố Nội Dương, vẽ hết ra một lượt, nhưng thực sự vẫn không tìm ra phương pháp có thể sử dụng.

Phong thủy không nhận người, làm sao có thể bảo vệ hai người, chỉ giết một kẻ ác?

Đêm nay sao trời lấp lánh, tôi ngửa mặt nhìn trời, ngẩn ngơ nhìn tướng sao trên trời.

Tôi không phải chưa từng nghĩ đến dùng Táng ảnh quan sơn, nhưng Táng ảnh quan sơn phần nhiều lại dùng để ấn giấu, khiến phong thủy trở nên càng phức tạp hơn, hơn nữa trong tướng sao tuy cũng có sát ý, nhưng nó cũng giống với Địa tướng Kham dư và Tiên tiên Thập lục quẻ, trong bố cục phong thủy không nhận người.

Ngẩn ngơ nhìn rất lâu rất lâu, nội tâm tôi có một thứ cảm giác ứ đọng, giống như đang kìm nén thứ gì đó vậy...

Tôi rất rõ, đó sợ rằng là một ngụm máu ứ, nếu như nôn ra, tinh thần tôi chắc chắn sẽ bị tàn phá, sự tin tưởng đối với Âm dương phong thủy, sợ rằng cũng sẽ bị hủy hoại, vậy chẳng phải là phá tâm rồi?

Tôi nén nhịn không muốn nôn ngụm máu này ra, liền càng khó chịu hơn...

Trước nửa đêm sao trời lấp lánh, đến sau nửa đêm, trên bầu trời lại tụ tập không ít sương mù, mây đen che hết ánh sao.

Hai mắt tôi rời rạc, trong lúc thảng thốt, cảm giác tâm mày dường như bị ấn lấy, vị trí huyệt thái dương cũng có lực ấn lạnh lẽo, chỉ có điều, tôi lại không buông lỏng xuống được.

Loáng loáng thoáng thoáng, bên tai dường như có người đang nói khẽ, bảo tôi mệt quá rồi, không nên mệt như thế.

Tôi rùng mình một phát, tỉnh táo lại không ít.

Vụt ngoảnh đầu lại, bởi vì giọng nói đó, cảm giác đó, khiến tôi cảm giác chắc là mẹ tôi.

Nhưng sau khi quay người, tôi lại chẳng nhìn thấy gì cả.

Trong lòng hơi có chút hụt hẫng, có điều tôi lại nghĩ rất rõ ràng, nguyên nhân do mệnh số, trong tình trạng này, mẹ không thể nào lại để tôi nhìn thấy được.

Quay đầu tiếp tục nhìn sa bàn, trong đầu tiếp tục thử suy diễn, tổ hợp, hơn nữa tôi cũng bắt đầu thử xây dựng lại phong thủy.

Chỉ có điều, việc này vẫn là tốn công vô ích...

Kỳ thực tôi rất muốn gọi Dương Thanh Sơn ra cùng tôi thương thảo, thành tựu về mặt phong thủy của hắn không thấp, nói không chừng hai người hợp mưu, sẽ có một số biện pháp.

Nhưng tôi cũng càng rõ hơn rằng, sự việc này, hắn sẽ không quản.

Đến sống chết của Dương Hưng hắn đều không quản, kiểu việc này đối với hắn mà nói, càng không đáng để tâm.

Lại là một đêm trôi qua.

Thuốc hút hết rồi, rượu cũng uống hết rồi, cả con người tôi trông đều rất tiều tụy, tóc tai càng bù xù hơn rất nhiều.

Bên ngoài đại viện lại có tiếng đỗ xe truyền lại, vô cùng ồn ào, còn có tiếng người nói chuyện, khiến tôi bực bội.

“Bảo bên ngoài yên tĩnh một chút!” Tôi không nén nổi cơn giận dữ bực bội, quát nhỏ một tiếng.

Lập tức từ phía sau một cây cột không bắt mắt ở bên cạnh, Phùng Quân và Phùng Bảo vội vàng bước ra, đi về phía ngoài cổng.

Tôi biết Phùng Chí Vinh chắc chắn có để người lại đây, hai ngày này cũng có chút phát giác, nhưng Phùng Quân Phùng Bảo rất yên tĩnh, không hề ảnh hưởng đến tôi, tôi liền không nói thêm gì khác.

Hai người bọn họ rất nhanh đã ra khỏi sân.

Yên tĩnh, duy trì trong phút chốc.

Chỉ có điều, giây tiếp theo, tiếng bước chân lại hỗn tạp hơn rất nhiều.

Tôi vụt quay đầu lại, không nén nổi cảm giác bực bội trong lòng đó, rất muốn bảo bọn họ cút.

Nhưng thứ quay người nhìn thấy, thì lại là một cỗ quan tài!

Mấy người vớt xác dung mạo toát ra vài phần quen mắt, bọn họ khiêng một cỗ quan tài chắp vá đầy vẻ rách nát vào trong sân.

Phùng Bảo và Phùng Quân đi ở trên đầu, rõ ràng hai người họ cũng hết sức sợ hãi.

Người mở miệng nhanh nhất vẫn là Phùng Bảo: “La tiên sinh... Vẫn cứ phải làm phiền cậu một lúc, nhà họ Cẩu đưa xác chết đấy tới rồi, cỗ quan tài này, chính là quan tài ở chỗ đó...”

Tâm trí tôi chấn động một phát, cơn giận cũng tan đi không ít, tim đều thình thịch đập loạn cả lên.

Bọn họ đã khiêng quan tài đến trước mặt tôi, sau khi đặt xuống xong, mấy người vớt xác kia rõ ràng có chút châu đầu ghé tai, giống như là đang chỉ chỏ bàn luận về tôi vậy.

“Mở ra.” Cổ họng tôi khản đặc, trầm giọng nói.

Dưới sự ra hiệu của Phùng Bảo và Phùng Quân, cỗ quan tài bằng gỗ ngũ quỷ chắp vá lại này được mở ra.

Đập vào trong tầm mắt của tôi, là một xác chết khắp người đen xì như mực, bề mặt da còn có vết tích lông nhung mịn của Ác thi vũ hóa...

Kinh dị là phần vết đứt cánh tay hắn, cùng với một cái lỗ máu ở phần bụng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận