Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 675: CÁI BÓNG

Yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, trong môi trường tối đen đến mức giơ tay không nhìn thấy ngón, bất cứ một tý chút âm thanh nào, đều trở nên quá đỗi rõ nét. Đột ngột, lại là một tiếng sủa ầm cực kỳ hung hãn, âm thanh này đến từ Tiểu Hắc, sát khí rợn người!

Cái âm thanh trườn bò đó đột ngột biến mất không thấy nữa.

Tôi nhanh chóng móc điện thoại ra, đang định mở đèn pin, nhưng ánh sáng nến còn sáng lên nhanh hơn.

Trần mù một tay cầm một cây nến, tay còn lại vừa mới bỏ bật lửa xuống.

Ánh sáng của nến toát ra một thứ màu xanh lét.

Ở đây âm khí quá nặng, cũng chỉ có nơi không bình thường kiểu này, mới khiến ánh nến trở nên kỳ dị như thế.

“Vừa nãy là thứ gì vậy?” Trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam đã chặn ngang trước ngực, hai mắt lão vô cùng cảnh giác nhìn bốn xung quanh.

Hai tay Liễu Dục Chú khoát sau lưng, ngoảnh đầu nhìn ra phía sau.

Cánh cổng chúng tôi mới bước vào, đã đóng lại rồi.

Chỉ là điều khiến tôi mất tự nhiên là, xung quanh sân, căn bản chẳng có bất cứ thứ gì cả.

Theo lý mà nói, lẽ ra phải có thứ đang bò trườn áp sát chúng tôi mới đúng, nhưng bây giờ lại chẳng có gì, điều này cũng quá bất thường đi.

“Lẽ nào... Là mấy xác chết châm nến người kia?”

Giây phút nghĩ đến đây, da đầu tôi liền có chút tê rần cả lên.

Những xác chết đó đều bị móc rỗng rồi, cơ mà không hóa sát, tuy oán khí nặng, nhưng làm sao có thể cử động được?

Đúng là gặp quỷ rồi...

Ngao sói và Trần mù đã đi về phía gian chính của căn Âm trạch.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi vào trong gian chính.

Gian chính không hề lớn, ngoài hai xác chết châm nến người quỳ ở hai bên ra, chỗ giữa đặt một chiếc bàn, phía sau là một chiếc ghế bành, trên tường treo một bức tranh.

Trong bức tranh này là một người đàn bà, dáng người xinh đẹp, quay lưng ngoảnh đầu, lộ ra một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành.

Tóc mai trên trán hơi hơi xoăn xoăn, một đôi mắt hoa đào như hồ nước sâu, cho dù là tranh vẽ, cũng đều khiến người ta cảm giác trong lòng kích động.

“Trong Âm dương trạch của Viên Hóa Thiệu, tại sao lại treo tranh vẽ một người đàn bà?” Đầu mày Lưu Văn Tam nhíu chặt lại với nhau.

Trần mù đương nhiên là không nhìn thấy, bèn không mở miệng thêm, ngao sói đi vòng quanh chân tường, lúc lại liếm mép một phát, rõ ràng muốn xử mấy cái xác chết châm nến người kia.

Tôi nghĩ đến lọn tóc quấn trên cổ tay Trương Nhĩ lần đó, lại nhìn tranh vẽ người đàn bà này, liền càng cảm thấy kỳ dị.

“Cái thứ rất dữ ở trong đây, sợ rằng chính là một người đàn bà... Rất khả năng chính là người đàn bà này...”

“Hoặc là, đây là người đàn bà mà y cướp về cũng không chừng.” Liễu Dục Chú không nói thì thôi, mở miệng một phát, bèn khiến người ta kinh hãi!

Tôi vừa nãy kỳ thực đã nghĩ đến rồi, nhưng lại không dám nghĩ sâu thêm nữa...

Gã nói trắng luôn ra thế này, chẳng phải chính là bảo người đàn bà này chính là vợ của Lý Âm Dương sao?

“Năm đại thọ tám mươi của y, người tham gia tiệc mừng thọ toàn bộ đều biến mất, ở đây bao nhiêu xác chết châm nến người như thế, chắc là người trong bữa tiệc mừng thọ năm đó, y nếu đã thèm muốn vợ của Lý Âm Dương đến mức dùng đủ mọi cách, thì đem tranh vẽ của bà ta treo ở đây cũng chẳng có gì lạ nữa.”

“La Thập Lục, nếu như cậu không tiện xuống tay, thì nghĩ xem làm sao phá trạch, và tìm ra chỗ Viên Hóa Thiệu cất giấu đồ ở đây, tôi sẽ động thủ.”

Tôi không tiếp lời, những gì Liễu Dục Chú nói cũng chỉ là một trong những khả năng mà tôi suy đoán mà thôi.

Nếu đúng là vợ của Lý Âm Dương thật, vậy thì chính là sư tổ mẫu của tôi, nếu như ở tình trạng có thể siêu độ được, thì chắc chắn không thể đánh tan hồn phách được.

Nhìn quanh gian chính một phát, tôi nhìn thấy phía mạn bên phải của bức tranh có một tấm rèm, ở đó chắc là có một lối đi.

Âm dương trạch chỉ là phương vị đặc thù, cấu tạo bên trong kỳ thực không mấy phức tạp.

Tôi nhấc chân lên, đi về phía lối đi đó.

“Hắc Tử.” Trần mù gọi một tiếng.

Tiểu Hắc cực kỳ thông minh, cúi đầu chạy đến trước mặt tôi, nó một phát liền chui vào trong tấm rèm trước.

Tôi mò điện thoại ra bật đèn pin soi sáng, bên trong lối đi rất nhỏ hẹp, ánh sáng vừa vặn có thể chiếu xuyên qua.

Hơn nữa bên trong rất ngắn, kỳ thực giống như một hành lang, ước chừng khoảng bảy tám bước chân, chúng tôi liền đến trước một cánh cửa phòng.

Chỉ có điều trên cửa có một cái khóa rất dày, rất nặng.

Trần mù, Lưu Văn Tam, và cả Liễu Dục Chú đều đi theo sau lưng tôi.

Tôi đang nghĩ xem dùng cái gì để cạy khóa, thì Lưu Văn Tam bèn bước lên trước, hỏi một câu: “Thập Lục, mở chứ?”

Tôi gật gật đầu, Lưu Văn Tam liền nhấc tay lên luôn, lưng đao của trảm quỷ đao gõ lên trên đầu khóa, đùng một tiếng nặng nề vang lên, dây xích trên đầu khóa liền trực tiếp đứt luôn, cả cái khóa rơi xuống mặt đất.

Lão đang định thò tay đẩy cửa, thì Tiểu Hắc liền vọt lên một phát, suýt chút nữa thì cắn lên tay Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn Tiểu Hắc một cái.

Đồng tử mắt tôi co mạnh một phát, ngăn Lưu Văn Tam lại, hạ giọng nói một câu: “Bên trong có thứ gì đó.”

Dứt lời xong, tôi không hề lập tức đi đẩy cửa ngay, mà ngoảnh đầu nhìn cái hành lang này một cái, hạ giọng nói một câu: “Liễu đạo trưởng, anh đứng ở vị trí chỗ kia.”

Tôi giơ tay ra chỉ chỉ vào chỗ lối ra của hành lang, cũng là chỗ tấm rèm, đồng thời tôi giải thích: “Chỗ đó là Sinh cơ vị của căn Âm trạch này, theo lý mà nói có sinh khí phù hộ sẽ không có vấn đề, đồng thời cũng có thể trông chừng tình hình bên ngoài, mấy thứ bò trườn vừa nãy, không thể không đề phòng. Một khi có phiền phức, ra tay ở vị trí đó, chắc là chẳng có thứ gì hoặc bất ngờ gì có thể ngăn nổi.”

Liễu Dục Chú có vẻ nghĩ ngợi, đi làm theo lời tôi nói, đến hỏi cũng chẳng hỏi thêm một câu.

Kỳ thực điều tôi còn chưa nhắc đến chính là trên Sinh cơ vị không giữ quỷ quái, tuy tôi không nhìn thấy, nhưng cho dù là có thứ gì ra ngoài, chắc đều đi vòng qua Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú là người lợi hại nhất trong số chúng tôi, gã chỉ cần có thể an toàn, thì chúng tôi liền có bảo đảm và nước cờ thay thế.

Tiếp đấy tôi lại dặn dò Lưu Văn Tam và Trần mù, phân biệt đứng hai bên trái phải phía sau vai tôi.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, tôi mới đưa tay ra đẩy cửa.

Tôi động thủ, Tiểu Hắc không chồm lên cắn, mà ngược lại làm một tư thế chuẩn bị vọt vào trong cửa.

Cửa rất nặng, đẩy ra cần dùng sức không nhỏ, tôi cũng rất thận trọng, tay lúc nào cũng ấn lên vị trí ngực, ở đó có la bàn nhái, cùng cái chai đựng máu gà.

Nếu như trong tay tôi có Định la bàn, thì hoàn toàn có thể dựa vào kim chỉ để phán đoán bên trong rốt cục có thứ gì, chứ không phải như bây giờ, bắt buộc phải xử lý thận trọng.

Cuối cùng cửa cũng bị đẩy mở.

Tiểu Hắc vụt một phát vọt vào trong, ba người chúng tôi cũng theo sát sau lưng nó.

Gian phòng này không nhỏ nhưng rất kín kẽ. Bởi vì nó dọc ngang đều có rất nhiều giá để đồ, giống như kiểu giá sách trong thư viện vậy, nhưng bên trên đặt không phải là sách, mà là một đống đồ tạp nham.

Nhìn qua thì thấy hỗn tạp, nhưng nhìn kỹ lại, thì trong đó có gốm, đồng, cùng các chế phẩm đồ cổ nhìn lên trông rất có giá trị, thậm chí còn có một số y phục được gấp xếp gọn gàng.

Lại gần nhìn thêm, có y phục nhìn lên trông dạng như thếp vàng vậy, có cái thì là chỉ vàng xâu mảnh ngọc.

Đèn pin điện thoại trong tay tôi, không đủ để soi sáng cả căn phòng này.

Ở hai góc phòng mà góc độ này của tôi nhìn thấy, phân biệt có hai xác chết châm nến người, bọn họ đều lớn hơn chỗ xác bên ngoài rất nhiều, to béo khác thường.

Thịt trên mặt chất đống lại với nhau, càng kỳ dị hơn là, bọn họ không hề có biểu cảm đau đớn hung ác, mà ngược lại là đang cười.

Giống như lúc chết, chính là cười mà chết vậy.

Tiểu Hắc bất chợt vụt một phát chồm qua một bên!

Nó đột ngột chồm một phát lên trên một vách tường ở bên cạnh!

Trên tường có một cái bóng... Cái bóng đó vù một phát lại biến mất không thấy nữa...

Lư Văn Tam bất chợt mò ra một cái chuông nhỏ, vụt lắc mạnh một cái.

Tiếng ting tang vang lên, vang vọng khắp cả căn phòng.

“Có thứ gì đó, cẩn thận một chút.” Trần mù đột nhiên nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận