Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 843: NỢ MỘT QUẺ?

Thẩm Kế trầm mặc không nói, chỉ nhìn Kim toán bàn trong tay tôi.

Kỳ thực nếu đổi thành trước đây, Thẩm Kế chắc sẽ trực tiếp từ chối tôi.

Có điều hiện giờ tôi lại biết, nguyên khân khiến cô ta do dự, là bởi vì cô ta cũng bắt đầu học Âm dương thuật.

Tôi và Âm tiên sinh không chỉ từng nói chuyện một lần, rằng phải tin phong thủy.

Đối với một Âm dương tiên sinh mà nói, thì chính là cần tin Âm dương, tin mệnh số sớm đã có trời định, nếu không bèn tuyết đối không thể nào thực sự lý giải Âm dương thuật, cũng không thể nào tinh thông.

Quẻ này không phải không bói không được, mà chỉ là để khiến Thẩm Kế tin tưởng tôi, tin tưởng Âm dương tiên sinh.

Điều này đối với cô ta mà nói, kỳ thực cũng cực kỳ quan trong.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Khương Manh cực kỳ biết điều lách người lùi sau, một lát sau, liền chỉ còn lại hai người tôi và Thẩm Kế.

“Tôi đã xem sơ Kim tiền hào một lượt, tôi biết Âm dương tiên sinh, một khi đã bói thì quyết không sót quẻ, không bói ra được bèn là quẻ loạn, lần trước từ Phị Phát Quỷ ra ngoài, tôi đã được thấy thủ đoạn của anh rồi, anh bói rất chuẩn, sư tôn từng đánh giá anh rất cao.” Thẩm Kế khẽ mở miệng.

Tôi hơi thở phào một chút, đồng thời cũng cho rằng Thẩm Kế chắc sẽ để tôi bói.

Ngồi ở cạnh giường, tôi trực tiếp đem Kim toán bàn đặt nằm ngang trên đầu gối.

Có điều còn chưa đợi tôi hỏi sinh thần bát tự, Thẩm Kế đã lắc lắc đầu nói: “Quẻ bói này, không gieo được.”

Tôi nhíu mày nói: “Tại sao?”

“Sinh thần bát tự của tôi, chỉ có sư tôn biết, ngoài sư tôn ra, chỉ có cha mẹ tôi biết, chứ tôi không hề biết.” Thẩm Kế trả lời.

Lòng tôi kinh ngạc, có điều trong nháy mắt tôi cũng lý giải, đối với người thường mà nói, sinh thần bát tự là ngày tháng năm sinh của mình, người người đều biết, nhưng đối với Thẩm Kế mà nói, từ khi cô ta ra đời, thì đã mang một mạng sống không thuộc về bản thân, Âm tiên sinh định sẵn quỹ đạo cả cuộc đời cho cô ta, không cho cô ta biết sinh thần bát tự bèn rất bình thường.

Giây tiếp theo, Thẩm Kế lại cười một tiếng: “Bản thân tôi thì đồng ý để anh giúp tôi bói một quẻ, có điều tôi không muốn dùng trong chuyện này. Nghĩ lại một chút, anh bắt Sơ bà về, khống chế được Thẩm Cửu, hành động của Mã Bảo Nghĩa đối với thôn Kế Nương, anh toàn bộ đều ngăn chặn trước, tôi có thể tin tưởng anh.”

“Vậy bèn coi như anh nợ tôi một quẻ, thế nào? Trước khi rời khỏi thôn Kế Nương, đi qua tộc Khương, tôi sẽ hỏi ra được sinh thần bát tự của tôi.” Ánh mắt Thẩm Kế đột nhiên trở nên sâu thẳm hơn rất nhiều.

“Việc này....”

Sự thay đổi thái độ đột ngột của Thẩm Kế, là bởi vì quẻ bói mà tôi nói này?

Chỉ có điều cô ta không bởi vì mù quáng tin tưởng thôn Kế Nương có thể đối phó với Mã Bảo Nghĩa, mà tin tưởng cách nói của tôi, cũng khiến tôi thở phào một tiếng.

“Được.” Tôi gật gật đầu.

Thẩm Kế đột nhiên lại hỏi: “Quẻ đầu tiên của anh, cho ai rồi? Dẹp loạn phản chính đã dùng chưa?”

Vấn đề này của cô ta, khiến tôi có chút trở tay không kịp.

Chỉ có điều nội dung mà cô ta hỏi, cũng không phải là bí mật bắt buộc phải giữ kín, đương nhiên, đối với người ngoài mà nói thì là như vậy.

Tôi không cần thiết phải giấu Thẩm Kế, tạo thành ngăn cách, dù gì cô ta cũng đã đồng ý sẽ đi làm Tiên sư.

“Chú Trần.” Tôi trả lời một cách nhanh gọn.

Thẩm Kế gật gật đầu vẻ nghĩ ngợi, một lát sau, cô ta lại nói: “Anh nói động thủ ở trong thôn Kế Nương, chúng ta sẽ thua, chắc chắn phải chết, vậy ra tay trước bằng cách nào? Trực tiếp đánh thẳng lên núi? Tôi cảm thấy chưa chắc đã thắng được. Dù sao đó cũng là sân nhà của Mã Bảo Nghĩa.”

“Sơ bà chết rồi à?” Tôi hỏi.

Thẩm Kế ngừng lại một chút, gật gật đầu.

Mí mắt tôi hơi giật, thở mạnh ra một hơi.

Kỳ thực vừa nãy tôi còn hơi nghĩ sơ lược một chút, Sơ bà chắc là sẽ chết, thì mới sát với điềm báo trong giấc mơ đó của tôi, nhưng không ngờ rằng mụ ta lại chết nhanh như thế.

Lúc này Thẩm Kế mở miệng giải thích: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tôi không động thủ, cũng không có bất cứ người nào động thủ, chỉ là đem Sơ bà đưa vào trong Giới luật đường của các đời Sơ bà, trong đó còn có xác chết của Sơ bà đời đầu tiên, trong phòng quan tài chỉ là xác chết của các Sơ bà từ đời thứ hai.”

“Giới luật của Sơ bà bèn là như vậy, nếu như Sơ bà phản bội lại thôn thì đưa vào trong Giới luật đường, kết cục của bà ta chính là trừng phạt dành cho bà ta, nếu bà ta sống sờ sờ đi ra ngoài, chúng tôi cũng không thể tiếp tục làm khó bà ta, đương nhiên, Sơ bà bị đưa vào trong Giới luật đường, thông thường sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Cực hình cũng sẽ được hoàn thành ở trong đó.”

Mí mắt tôi giật càng mạnh hơn.

Xác chết của Sơ bà đời thứ nhất? Là xác sống, hay là phá xác?

Tôi hơi suy đoán một chút, nếu là xác sống hoàn thành cực hình, thì nhất định không có tính người, nếu như là phá xác, thì bèn là bị trúng vong... lẽ nào là khiến Sơ bà tự mình hành hạ kết liễu chính mình?

Thẩm Kế không nói đặc biệt rõ ràng, đây là bí mật của thôn Kế Nương, tôi cũng không tiện hỏi nhiều.

Cái chết của Sơ bà làm đảo lộn kế hoạch của tôi, tôi vốn dự định lợi dụng mụ để dụ Mã Bảo Nghĩa ra, bây giờ thế này, xem ra rất khó làm được rồi, chỉ có thể mượn xác chết của mụ thử làm mồi nhử, không chừng có thể dụ Mã Bảo Nghĩa tới.

Trong lúc suy nghĩ tôi cũng bảo với Thẩm Kế, chúng tôi không nghênh chiến ở trong thôn Kế Nương, cũng không lên núi Kế Nương, đối với cô ta mà nói, hoặc giả thôn Kế Nương là sân nhà, đó là bởi vì thuật phong thủy của cô ta vẫn chưa đủ tinh thông, cô ta vừa mới có được Dương thuật, cũng chưa học được, không phải là Âm dương tiên sinh.

Một khi tinh thông thuật phong thủy xong, đối với một Phong thủy tiên sinh mà nói, sân nhà chính là núi non sông hồ, chỉ cần là nơi có phong thủy, phong thủy tiên sinh đều như cá vào nước, nếu thành Âm dương tiên sinh, thì còn có mệnh số bảo hộ.

Rõ ràng, những lời mà tôi nói, khiến Thẩm Kế vô cùng hiếu kỳ, thậm chí còn lộ ra vẻ mong muốn khát khao.

“Mệnh số bảo hộ là gì?” Thẩm Kế nghiêm túc hỏi.

Tôi hơi trầm ngâm một chút, trả lời: “Tôi cùng mặt đối mặt với Dương Hạ Nguyên, lão không giết nổi tôi. Sơ bà phun kim thẳng vào ngực tôi, cũng bị viên ngói từ trên mái nhà rơi xuống đánh bỏ.”

Ban đầu tôi nói rất ung dung, nhưng đến phía sau, trong giọng điệu cũng toát ra một luồng khí không tả ra được, luồng khí đó, xuyên suốt tứ chi bách huyệt của tôi.

Tôi chằm chằm nhìn Thẩm Kế, tiếp tục nói: “Nếu Kế Nương vẫn còn, tôi tay không tấc sắt đi đến trước mặt bà ta, tôi nói bà ta không giết nổi tôi, bà ta bèn không có bản lĩnh đó. Đây, chính là mệnh số bảo hộ! Cũng là nguyên nhân Sơ bà nói tôi giống vong khách!”

Khuôn mặt Thẩm Kế đột nhiên trở nên cứng đờ, cô ta bịch bịch lùi ra sau hai bước, thậm chí đến sắc mặt cũng đều hơi có chút tái nhợt.

Giây tiếp theo, cô ta ôm lấy ngực, nhìn sang bên cạnh, lúc này mới dịu đi nhiều.

Lúc cô ta lại ngẩng đầu lên, nhìn đối diện với tôi, ánh mắt đều có vài phần thảng thốt.

Tôi nhíu mày, đột nhiên tôi nghĩ đến một khả năng, giống như hồi đó lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Dục Chú, lần đầu tiên nhìn thấy Âm tiên sinh, thậm chí là Dương Hạ Nguyên và Viên Hóa Thiệu, bọn họ đều cho tôi thứ áp lực và uy hiếp ấy.

Hiện giờ đối với Thẩm Kế, tôi cũng có sự uy hiếp thuộc về Âm dương tiên sinh đó?

Đương nhiên, trước đây đều chưa có tình trạng này, giờ chắc là do nguyên nhân Thẩm Kế đã xem Dương thuật, bắt đầu học Âm dương thuật.

“Tinh thông Âm dương thuật, bèn sẽ có thứ mệnh số bảo hộ này, đúng chứ?” Thẩm Kế hỏi.

Tôi gật gật đầu, trả lời là không sai.

“Anh quyết định, chúng ta sẽ ở đâu ôm cây đợi thỏ, tiêu diệt Mã Bảo Nghĩa!” Thẩm Kế câu chữ kiên định.

“Tôi cần có một tờ bản đồ thôn Kế Nương và núi Kế Nương, cùng khu vực phụ cận, còn cần phải chuẩn xác, hơn nữa có phương vị cơ bản.” Tôi mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận