Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 37: TIỀN NÀY KHÔNG ĐƯỢC CẦM (1)

Đương nhiên, để âm thai được thờ cúng ở nhà họ Cố, là kết cục tốt nhất.

Chủ nhân chiếc giày này đêm vào ngủ trộm, khiến cho Cố Nhược Tầm khó sinh mà chết, nhà họ Cố biết được, chắc chắn không tha cho gã.

Tôi đặt chiếc giày về vị trí cũ, lại về bên cạnh giường, cúi đầu lặng lẽ chờ.

Không phải là tôi muốn ở cùng với xác chết, tục ngữ có câu, làm nghề nào yêu nghề đó, nếu tôi vì sợ mà bỏ ra ngoài, thì ca sau sẽ vẫn sợ như thế, vĩnh viễn không làm việc cho nhanh gọn được.

Trong khoảng thời gian này, người làm nhà họ Cố mang khăn mặt, quần áo trẻ sơ sinh, và mấy chậu nước sạch tới, công cụ đỡ đẻ thông thường chuẩn bị không thiếu thứ gì.

Tầm hơn sáu giờ, trời nhập nhoạng tối, Lưu Văn Tam mang rương gỗ đến, tôi như dỡ được tảng đá xuống vậy. Lại qua tầm nửa tiếng, Cố Nhược Lâm đưa bố cô ta bước vào hậu viện.

Nhị đương gia nhà họ Cố tên là Cố Khai Dương, hơn năm mươi tuổi, nhìn có vẻ được chăm sóc cẩn thận, trông chỉ tầm ba sáu ba bảy tuổi.

Ông ta có khuôn mặt chữ Quốc, mày rậm môi dày, trông khá uy nghiêm. Chỉ có điều, tâm mày của Cố Khai Dương có một đám phiền muộn tích tụ, không tan được.

Ông ta biết Lưu Văn Tam, cũng biết bạch sự Trương, rõ ràng có gặp từ trước.

Lúc hai chúng tôi chào hỏi nhau, ánh mắt của Cố Khai Dương còn thoáng qua nét ngạc nhiên, dường như không nghĩ rằng, bà đỡ âm linh lại là thanh niên trẻ như tôi.

“Vấn đề đặt tên, tôi đã đặt xong rồi, gọi là Cố Thanh Viễn, chuyện từ đường, tôi sẽ nghĩ cách thờ cúng, chỉ cần làm được hai việc này, thì chắc chắn sẽ không có loạn gì, đúng không?” Giọng nói của Cố Khai Dương hơi trầm, mang đầy sức hút của đàn ông tuổi trung niên.

Câu trả lời này, khiến tôi vui hẳn, gật đầu nói: “Đây là biện pháp thỏa đáng nhất, nhưng bắt buộc phải đảm bảo, đặt cái tên này, đưa được vào từ đường nhà họ Cố, và không được đưa ra, nếu không mẫu tử sung sát, nhà họ Cố sẽ không được yên ổn.”

Rõ ràng, nét mặt Cố Nhược Lâm có vài phần bất an, lo lắng gọi nhỏ một tiếng bố.

Cố Khai Dương cau mày nhắm mắt, giơ bàn tay phải lên, làm động tác ngừng lại, rõ ràng không muốn nghe Cố Nhược Lâm nói.

Cảnh này cũng khiến tôi chau mày, đang định mở mồm, thì Lưu Văn Tam nháy mắt, ra hiệu tôi đừng nói gì.

Đúng lúc này, ngoài cổng bất chợt vang lên một tiếng hừ.

“Chẳng qua chỉ là con đĩ do bồ đẻ, đầu óc còn có vấn đề, không có tư cách vào gia phả nhà họ Cố! Cho nó sống ở khu nhà cổ, đã là được dòng họ thương xót, thế mà không biết còn đi đâu cho ễnh cái bụng ra! Khó sinh chết ở đây! Lại còn muốn đứa con hoang trong bụng nó vào gia phả? Đòi thờ cúng trong từ đường?”

“Chú hai, tôi thấy chú chưa già, mà đầu óc đã lẫn rồi!”

“Hay là, trong nhà họ Cố, chú muốn làm chủ rồi? Trong mắt chú có còn thằng anh cả như tôi không? Có còn coi ông cụ ra gì không?” Theo tiếng chân hỗn loạn, lại có mấy người nữa bước vào hậu viện.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên có mấy phần giống Cố Khai Dương, trông lớn hơn Cố Khai Dương vài tuổi, tóc lốm đốm bạc, gò má cao vút, môi mỏng, ánh mắt như chim ưng, cho người ta cảm giác rất xảo quyệt!

So với vẻ vững vàng, uy nghiêm của Cố Khai Dương, thì rõ là ở hai thái cực!

Phía sau người đó, là mấy vệ sĩ, đều khoát tay sau lưng, tỏa ra sức ép lớn.

Lưu Văn Tam ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Con cả nhà họ Cố, cũng là anh trai của Cố Khai Dương, Cố Khai Sơn.”

Lòng tôi chợt nặng trĩu.

Chỉ hai câu nói đơn giản, sợ là đã định hình cho xác mẫu tử ở trong phòng, từ đường nhà họ Cố, khó vào rồi...

Cố Nhược Lâm đứng núp sau lưng Cố Khai Dương.

Cố Khai Sơn đi đến trước mặt Cố Khai Dương, nheo mắt nói: “Chú hai, sao không trả lời tôi? Chú định đứng ra làm chủ nhà họ Cố, hay là, chú không coi ông cụ ra gì?” Cái giọng điệu hùng hổ của ông ta, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Giọng nói của Cố Khai Dương càng trầm hơn: “Chuyện này tôi sẽ đi gặp ông cụ, đích thân giải thích rõ ràng, Nhược Tầm đúng là không vào gia phả, nhưng quy tắc của bà đỡ âm linh, là phải cho âm thai vào từ đường, nếu không có khả năng sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Cố...”

Trước mặt Cố Khai Sơn, ông ta cũng chẳng còn uy phong gì để nói. Con thứ hai nhà họ Cố đứng trước mặt con cả, đúng là chẳng vênh váo được.

Ánh mắt Cố Khai Sơn ngưng lại, rồi cười khẩy: “Ăn nói hàm hồ! Giả thần giả quỷ!”

Tiếp đấy, ông ta ngoảnh đầu nhìn tôi với Lưu Văn Tam một lượt, rồi lại nhìn bạch sự Trương một cái.

“Chú hai, vậy nên tôi mới nói, mắt chú không có cục diện gì, bây giờ là thời đại nào rồi? Chú còn tin mấy thứ yêu ma quỷ quái? Những năm trước không quét hết chúng nó ra đống rác, chẳng biết giữ lại lừa được bao nhiêu người rồi!”

“Chúng nó bảo trong bụng con đĩ kia là âm thai? Không cẩn thận, là nhà họ Cố bị quỷ ám, sẽ có chuyện? Chẳng qua là muốn đòi tiền thôi! Cả mồm bắn tên lửa! Chú cứ tin mấy thứ này, thảo nào ông cụ không xem trọng chú!”

Lời nói của Cố Khai Sơn không có chút gì tôn trọng chúng tôi cả. Ánh mắt Lưu Văn Tam biến đổi khôn lường, không rõ đang nghĩ gì.

Cố Khai Dương đang định nói.

Thì bạch sự Trương đã không chịu nổi, lão đột nhiên sẵng giọng nói một câu: “Đại đương gia nhà họ Cố, tôi cũng coi như làm chủ trì tang lễ cả nửa đời ở khu vực đường kính mấy chục dặm quanh thành phố Khai Dương, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nghề khác biệt, quy tắc mà tổ tông truyền lại, ắt có đạo lý của nó, các người ăn bát cơm của người sống, có thể không tin, nhưng cũng không cần phải mở mồm ra chửi người khác chứ?”

Tim tôi đập thình thịch, vốn dĩ còn thấy, bạch sự Trương cũng là người cẩn trọng, vậy mà sao đột nhiên lại gây chuyện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận