Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 142: GIAN MÔN CÓ NỐT RUỒI, HÔN NHÂN CÓ NGOẠI TÌNH



Vương Thực lái xe đi thẳng luôn.

Tôi còn nhìn thấy qua gương chiếu hậu, cây gậy của Hứa lão thái gia quật vào đầu của Hứa Đức Sưởng!

Tôi chỉ biết khẽ than trong lòng, bố già thường thương con gái út hơn, đây đích thực là lẽ thường tình.

Nhưng nếu con gái rõ ràng là kẻ giết người phóng hỏa, thì tốt nhất không được yêu chiều quá nữa.

Nếu không, sẽ chẳng đem đến tý kết quả tốt đẹp nào, mà phía sau chỉ sẽ khiến người khác tan cửa nát nhà!

Dù gì chết đổ đòi mạng không sai được, Hứa Nhiễm hại người đã là chuyện không thể chối cãi.

Hứa lão thái gia vẫn còn bảo vệ, cũng giống như việc mẹ hiền làm hại con vậy.

Có thể tưởng tượng được, ý đồ hại người của Hứa Nhiễm, e là cũng bởi bản thân cô ta là tiểu thư của một gia tộc lớn, thêm việc được nuông chiều đến không sợ trời không sợ đất gây nên.

Đương nhiên, Lý Vĩnh Huy đeo bám lằng nhằng, rơi vào kết cục như vậy, cũng có vài phần tự làm tự chịu.

Chỉ có thể nói là, mỗi người làm mỗi việc, đều chắc chắn có báo ứng của nó.

Tầm lúc bốn rưỡi chiều, Vương Thực đã đưa chúng tôi tới trung tâm thành phố Khai Dương.

Dưới yêu cầu của Lưu Văn Tam, đến một ngân hàng, Vương Thực mới dừng xe cho chúng tôi xuống.

Lúc Vương Thực rời đi, còn cung kính xuống xe cúi người chào chúng tôi.

Lúc này tôi mới biết, Lưu Văn Tam định đưa tôi đến gửi tiền!

Hứa Đức Sưởng tổng cộng trả hai trăm năm mươi vạn!

Lưu Văn Tam đưa cái vali có một trăm năm mươi vạn cho tôi trước, nói đây là tiền công tôi điểm mộ, tiền này là của một mình tôi, bọn lão không được chia.

Còn lại chỗ một trăm vạn kia, lão chia thành ba phần, Trần mù mười vạn, tôi với Lưu Văn Tam mỗi người bốn mươi vạn.

Lúc đó tôi hơi thấy là, có phải tiền chia cho Trần mù hơi ít không?

Hơn nữa tôi cũng hỏi thẳng luôn ra.

Kết quả Lưu Văn Tam còn chưa nói gì, Trần mù đã bảo với tôi rằng không ít, theo quy tắc trong nghề, mười phần lấy một cũng chính là quy tắc của người dẫn đường âm.

Nếu Trần mù đã không có ý kiến, thì tôi cũng chẳng có gì để nói nữa.

Tâm trạng của tôi cũng vô cùng vui sướng!

Cảm giác căng thẳng, ngột ngạt suốt hai ngày hôm nay, trong chớp mắt đã tiêu biến không ít!

Món tiền cầm vào tay tôi, tận những một trăm chín mươi vạn!

Thừa đủ để tôi mua nhà rồi!

Trần mù sau khi cầm tiền, cũng biểu thị phải về nhà một chuyến trước, rời nhà hai ngày rồi, có chút không yên tâm.

Cuối cùng trước khi lão đi, còn nhắc tôi một câu, bảo tôi đừng quên rằng sắp đến ngày cắt âm rồi.

Lão có khả năng không kịp tìm chỗ xây triều dương trạch trước thời điểm đó, nên lão sẽ cùng tôi tới thôn Tiểu Liễu xử lý việc trước.

Tim tôi cũng đập nhanh thêm đôi chút.

Có điều tính thời gian, cách ngày cắt âm của bố tôi cũng còn nửa tháng, vẫn không phải ngắn.

Tôi cũng lý giải, Trần mù làm việc cẩn trọng, lão nhắc nhở tôi cũng rất có lý.

Tôi không thể nào không chuẩn bị tý gì cứ thế mà về được!

Đương nhiên, tôi cũng rất muốn biết, bà nội tôi có điều tra ra được chút gì không, hoặc là, bà có tìm ra hung thủ hại chết bố tôi chưa?!

Ở ngân hàng gửi tiền, tôi hỏi Lưu Văn Tam sao không ra ngân hàng nông nghiệp nữa?

Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn tôi một cái, bảo tôi đừng có nhắc đến chuyện ngân hàng nông nghiệp, có còn định để cho lão sống nữa hay không?

Tôi lập tức phản ứng lại, Lưu Văn Tam hái hoa bắt bướm cũng không ít...

Mở tài khoản gửi tiền, ngắm nghía cái thẻ ngân hàng mỏng dính, trong lòng tôi vui mừng không kiềm được.

Nếu như để bà nội biết, tôi kiếm được nhiều tiền thế này, bà nội chắc chắn sẽ rất vui mừng!

Tôi đang nghĩ, hay là hôm nay không về thôn Liễu Hà vội, đợi đến ngày mai, vào trong thành phố xem căn nhà, nếu phù hợp thì mua luôn.

Lưu Văn Tam lại nhận một cuộc điện thoại, nói chưa được hai câu, lão đã tắt bỏ.

Sau đó cười hề hề nói với tôi một câu: “Thập Lục, giờ không những mối kiếm tiền của chúng ta mở rộng, mà còn có người mời ăn cơm nữa.”

“Nhà hàng Thượng Kinh đắt đỏ nhất thành phố Khai Dương, đi thôi, đêm nay không về thôn nữa.” Tôi ngơ người ra.

Mới có một lúc thế, mà Lưu Văn Tam đã lại có mối làm ăn mới rồi?

Đương nhiên, tôi cũng chẳng làm kiêu mà nói mình mệt, có cơ hội kiếm tiền thì phải kiếm nhanh!

Tiền tài cũng có thời vận, có lúc đến, thì liên tiếp không ngừng!

Một khi đã đi, cũng có khi nửa năm một năm chẳng có mối nào.

Theo Lưu văn Tam ra bên đường bắt xe, lại tới nhà hàng Thượng Kinh.

Thượng Kinh là nhà hàng đắt đỏ nhất thành phố Khai Dương, cũng chẳng phải mở mồm là có được.

Toàn bộ phía ngoài nhà hàng đều là kiến trúc lầu gỗ giả cổ, giữa lối vào còn có một con rồng lớn bằng đồng, từ trong vươn dài ra ngoài!

Lưu Văn Tam đưa tôi lên tầng ba, đến một bàn riêng ở giáp lan can.

Tôi một phát liền nhìn thấy ngay một tên béo thân người tròn trục, mặt mày tươi cười.

Đây chẳng phải là xưởng trưởng Châu sao?

Xưởng trưởng Châu cũng vội vàng bước lại, cười hề hề bắt tay tôi, cũng bắt tay Lưu Văn Tam.

Giọng điệu của gã rất sảng khoái: “Lưu tiên sinh lâu rồi không gặp, không hổ là người vớt xác sông Dương, mấy hôm nay lại nghe thấy không ít sự tích của anh, khâm phục quá!” Lưu Văn Tam rất thích được khen, cười hề hề bảo đấy đều là nhờ người trong nghề tôn lên.

Tiếp đó xưởng trưởng Châu cũng khen tôi, nói La âm bà mấy ngày không gặp, đẹp trai lên không ít.

Tôi nhất thời còn chưa phản ứng lại, xưởng trưởng Châu định đi vớt vợ gã rồi?

Lần trước vợ gã vẫn chưa lên bờ, chỉ đưa được con gái Manh Manh của gã về.

Còn chưa đợi tôi hỏi, tôi đã lại nhìn thấy góc trong cùng của bàn có một người đang ngồi đó.

Người đó hơi hơi ngẩng đầu lên, hình như có chút lảng tránh tôi và Lưu Văn Tam.

Lúc này, ánh mắt của xưởng trưởng Châu nhìn qua, nụ cười chuyển thành hơi thở dài, nói: “Hôm nay tìm hai vị tới, kỳ thực là muốn phiền La âm bà giúp đỡ một chuyện.” Tim tôi đập hơi nhanh chút.

Lúc này xưởng trưởng Châu mới giải thích, là gã nghe Lưu Văn Tam nói rồi, tôi không chỉ biết đỡ âm linh, thậm chí còn biết cả phương diện phong thủy kham dư, xem tướng bói mệnh nữa.

Vừa hay bạn thân gã Dư Sơn gặp chút chuyện rắc rối nhỏ, gần đây việc làm ăn sa sút không tưởng, gần như đã đứng trên bờ vực phá sản, các mối quan hệ cũng vô duyên vô cớ mất đi rất nhiều.

Gã mới nghĩ có thể tìm tôi giúp đỡ, chỉ rõ sai lầm.

Tôi chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, cũng định thần lại.

Lưu Văn Tam trước đây có nói qua với tôi, tôi biết nhiều thứ, thì chúng tôi cũng có thể mở rộng phạm vi làm ăn.

Ánh mắt tôi hướng lên người gã đàn ông có ánh mắt lảng tránh kia.

Trải qua câu chuyện ở nhà họ Cố và việc của lão Liễu, thêm với việc điểm mộ ở nhà họ Hứa, tôi cũng đã tự tin hơn rất nhiều.

Trực tiếp mở mồm nói luôn: “Nếu như tài vận có tổn hại, khả năng là vấn đề do nhà cửa, cũng có thể do bản thân tài vận gặp vấn đề.”

“Cụ thể, thì tôi phải tìm hiểu thêm chút về đầu đuôi sự việc, Dư tiên sinh cho tôi xem tướng mặt trước một chút?” “Nếu như tướng mặt không có vấn đề, thì tiếp tục đi xem nhà anh ở hoặc công ty anh, xem có chỗ nào phá tài không.”

Tôi vừa nói xong, Dư Sơn liền đứng dậy, hắn cũng bắt tay với tôi.

Có điều, rõ ràng thần sắc của hắn đầy sợ sệt, giống như không đủ tự tin vậy.

Tay của hắn cũng lạnh đến kinh người.

Trong lúc bắt tay, trong lòng tôi hơi có chút giật mình.

Bởi vì tôi nhìn thấy, vị trí dưới đuôi mắt của hắn có hơi xệ xuống một chút.

Hơn nữa đằng sau mí mắt của hắn có mọc một cái nốt ruồi.

Ấn đường của hắn cũng ẩn hiện có vẻ phát đen, còn giống như có hơi sụt xuống vậy!

Đương nhiên, đây cũng là cảm giác đầu tiên tướng mặt của gã gây ra cho tôi, và chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Tôi hít sâu một hơi, hơi nheo mắt lại nói một câu: “Dư tiên sinh, cái nốt ruồi ở đuôi mắt của anh, có từ lâu rồi? Hay mới mọc ra vậy?”

Dư Sơn ngẩn ra một chút, hắn còn chưa trả lời tôi, xưởng trưởng Châu đã sồn sồn gật gật đầu.

“Đúng rồi, mới mọc đấy! Dư Sơn trước đây trên mặt làm gì có nốt ruồi! Tôi đã nói là có chút bất thường mà, La âm bà cậu cũng thấy có vấn đề hả?” Xưởng trưởng Châu nhìn sang tôi.

Ánh mắt tôi thì vẫn cứ nhìn lên mặt Dư Sơn.

Hắn gật gật đầu xong, tôi trầm ngâm một lát, rồi tiếp tục hỏi: “Vậy ngoài vấn đề làm ăn ra, gia đình anh gần đây có gặp vấn đề gì không?”

“Anh đã kết hôn chưa?”

Dư Sơn lại ngẩn ra, rồi trả lời tôi: “Mới kết hôn, được gần một năm rồi, vợ tôi rất tốt, gia đình cũng rất hạnh phúc, không có vấn đề gì cả.”

Tôi hơi nhíu mày, buột miệng nói: “Dư tiên sinh, anh chắc chắn không có vấn đề gì chứ?

“Xem tướng mặt của anh, vợ anh lẽ ra phải có chút vấn đề mới đúng.”

Tôi vừa nói xong, rõ ràng liền phát hiện sắc mặt của xưởng trưởng Châu cứng lại.

Lưu Văn Tam vội đánh mắt ra hiệu cho tôi.

Giây tiếp theo, sắc mặt của Dư Sơn trở nên tím tái.

Hắn một phát rụt tay lại, giọng điệu cũng vô cùng khó nghe: “Lão Châu, đây là tiên sinh mà ông tìm cho tôi?”

“Tôi trông nó chẳng phải là tiên sinh gì, đúng là loại mở mồm là nói liên thiên.”

“Vợ tôi có vấn đề? Cô ấy cả ngày ở nhà chăm sóc con trai, thu xếp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp! Cô ấy có vấn đề gì được?!”

“Lại còn tiên sinh, lừa tiền cũng không biết đường ăn nói dễ nghe chút!”

Dư Sơn nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài luôn.

Hắn còn trợn mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt vô cùng khó coi!

Tôi nhíu chặt mày, giơ tay ra kéo hắn lại.

Sau đó tôi nói, không phải tôi mở mồm phán bừa, có thể là phương thức ăn nói của tôi không được hài hòa cho lắm.

Cung vợ chồng của hắn đột nhiên mọc nốt ruồi, cũng gọi là gian môn mọc nốt ruồi.

Gian môn mọc nốt ruồi là đại biểu cho việc tình cảm có biến, nếu như vẫn chưa ly hôn, thì có nghĩa là vợ ngoại tình!

Có tiền hay không, thì đây cũng là một chuyện.

Nếu đã nói rồi, thì tôi phải nói rõ ràng, đây cũng là quy tắc nghề này của chúng tôi!

Xưởng trưởng Châu lau bỏ mồ hôi trên trán, Lưu Văn Tam cũng hơi nhướng mắt nhìn sang tôi.

Dư Sơn thì mặt lúc xanh lúc đỏ, hắn đột nhiên đứng bất động tại chỗ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận