Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 258: MIỆNG NGẬM NGỌC TRAI

Mây đen dày đặc trở nên nặng nề như một tảng chì lớn, thậm chí còn cho tôi một thứ cảm giác, sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, tiếng nước mưa tí tách lộp bộp điên cuồng rơi vỗ lên trên mặt nước sông.

Cổ họng nghẹn lại, nhưng lúc này lại chẳng làm gì được, chỉ có thể đứng nhìn.

Lại bảy tám phút nữa trôi qua, bè tre đều đã cập bờ.

Tôi đếm rất rõ, bao gồm cả Lưu Văn Tam, tổng cộng có chín người vớt xác, gần như là người nào cũng mặc tiểu quái vải đay, quần vải thô quấn chặt bắp chân.

Ngoài Lưu Văn Tam trên cổ không đeo mảnh cổ ngọc ra, những người khác đều có đeo.

Mấy sợi thừng kia dưới ánh sáng đèn của bến tàu, lờ mờ còn ánh lên chút ánh sáng kim loại.

Hóa ra đây cũng là loại dây thừng đặc chế của người vớt xác, bên trong có tết lẫn sợi thép!

“Ha!” Lưu Văn Tam dẫn đầu hét lớn một tiếng, dồn hết sức lên trên!

Những người khác cơ bắp toàn thân cũng gồng nổi cộm lên, dùng sức lôi kéo dây thừng.

Dây thừng từ từ bị kéo lên khỏi mặt nước, bên dưới lại lộ ra một người...

Mặt tôi hơi biến sắc, người này không phải là xác chết ở dưới sông Dương, mà hóa ra cũng là một người vớt xác mặc bộ tiểu quái vải đay!

Lúc này đôi mắt gã nhắm nghiền, bả vai và thắt lưng đều có dây thừng buộc chặt, cũng chẳng biết là còn sống hay đã chết.

Mấy người còn lại vây lấy người này, trên mặt mỗi người đều là vẻ sầm sì, Lưu Văn Tam thì ấn ngực gã mấy cái, trong miệng gã nôn ra không ít nước, nhưng vẫn cứ mím chặt mồm, dường như không có chút sức sống nào.

Mắt nhìn, sợ là không sống nổi nữa rồi...

“Chú Văn Tam... Xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?” Tôi bước lên trước, cố nén nỗi sợ hỏi một câu.

Ban nãy Lưu Văn Tam lên bờ đã nhìn nhau với tôi một cái rồi, lão im lặng mất mấy giây rồi mới trả lời: “Vốn dĩ là xuống xem xem tình hình ở dưới nước, kết quả Hoàng Giang vô duyên vô cớ lao về phía đám xác nổi ở phía dưới con trâu sắt. Đợi lúc bọn chú phát hiện định kéo nó lại, thì nó đã bị rất nhiều xác nổi ép cho không động đậy được nữa, cưỡng chế lôi lên, người sợ là cũng không trụ nổi rồi.”

Tôi nghe mà mí mắt cứ giật điên cuồng cả lên.

Chỉ là xuống dưới sông xem xét tình hình thôi, mà cũng xảy ra chuyện được?

Nhưng lúc trước chẳng phải Lưu Văn Tam còn xuống nước không chỉ một lần, cũng chẳng xuất hiện vấn đề gì cơ mà!

Lẽ nào là, sắp xảy ra chuyện rồi, nên dưới sông lại có biến cố gì nữa sao?

Đang lúc tôi suy nghĩ, thì đột nhiên có một người vớt xác mở miệng nói.

Thân người của gã cao hơn Lưu Văn Tam một cái đầu, tuổi tác cũng nhỏ hơn không ít, tầm chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, đang tuổi cường tráng.

“Lão Lưu, ông nói rõ ngọn ngành đi, xác nổi ở dưới sông còn có chỗ quái dị nào nữa?”

“Nhìn một cái là gặp chuyện, ông bảo bọn tôi làm sao dám xuống dưới vớt xác chết? Có mạng kiếm tiền không có mạng tiêu á!” Giọng nói của người này cũng tràn trề sức lực.

Gã nói xong câu này, những người khác cũng gật đầu lia lia: “Đúng đúng! Hà Tiên Thủy nói cũng không sai, nếu ông đã gọi bọn tôi đến, thì chắc chắn phải nói thật, phía dưới sông vấn đề không nhỏ, bọn tôi cũng lăn lộn ở địa giới của mình không ít năm rồi, chuyện quái lạ gì mà chưa gặp? Làm sao có thể không kêu được tiếng nào đã bị xác lôi thẳng đi luôn?”

Lao nhao qua lại, bến tàu liền trở nên ồn ào khác thường.

Tuy nói là thái độ của mọi người đều không có vấn đề gì, cũng chẳng phải là chất vấn Lưu Văn Tam, nhưng việc này cũng chẳng đem lại kết quả gì cả.

Lưu Văn Tam và tôi nhìn nhau một cái, lão nhíu mày nói: “Đừng có ồn ào vội, chuyện liên quan đến mạng sống, tôi cũng chẳng đến mức dụ dỗ các ông, có khả năng dưới sông xảy ra biến cố gì đó rồi, giờ vẫn chưa biết tình hình, phải xuống thăm dò thêm lần nữa.”

Lập tức gã Hà Tiên Thủy mở miệng nói đầu tiên đó, mặt liền biến sắc.

Gã lập tức lắc lắc đầu: “Lại xuống sông thăm dò tình hình? Tôi không đi nữa! Có mạng kiếm tiền không có mạng tiêu.”

Những người khác gần như đều đồng thời biểu thị, bọn họ cũng không đồng ý xuống sông nữa, đã có đồng nghiệp bỏ một cái mạng vào đó rồi, làm sao có thể tiếp tục xuống nạp mạng nữa?

Sắc mặt của Lưu Văn Tam liền trở nên khó coi.

Trong lòng tôi cũng như có một làn mây đen bao trùm.

Vớt ngàn xác chết lên bờ, chủ yếu đều phải dựa vào người vớt xác, nếu như người vớt xác bỏ đi rồi, hoặc giả dưới sông Dương lại xảy ra chuyện quái dị gì nữa, thì kế hoạch này sẽ không có cách nào thực thi tiếp.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại cúi đầu xuống nhìn người vớt xác Hoàng Giang đang nằm dưới đất một cái.

Sắc mặt gã toàn một màu tái xanh, dưới ánh đèn chiếu rọi, nước mưa lốm đốm thuận theo hai bên má chảy xuống dưới, bên trong cái mồm ngậm chặt, thì dường như lại có một chút phồng lên, giống như có thứ gì đó ở trong vậy.

“Trong miệng anh ta, có thứ gì đó!”

Giây phút tôi phát giác ra, hoàn toàn là vô thức nói ra những lời này.

Cùng lúc đó, tôi vẫn còn nhìn ra vấn đề tướng mặt ở trên mặt của gã.

Trên chóp mũi có một cái nốt ruồi son đỏ au, dẫn đến việc cái mũi trở nên vô cùng dựng đứng, nốt ruồi cao đến mức giống như muốn xé rách làn da ra vậy, ngoài ra, trên ấn đường của gã ánh đỏ và khí đen không ngừng quấn lấy nhau, ấn đường hơi hơi sụt xuống, cái đầu cho người ta cảm giác là ba nhọn sáu mòn, nhưng gã dường như vẫn chưa tắt thở, ở giữa ấn đường vẫn chưa nứt ra.

“Gọi xe cấp cứu! Anh ta khả năng vẫn còn cứu được!”

Tôi đưa tay ra chẹn lấy cằm của gã, mò đến vị trí xương hàm dưới, dùng sức bóp mạnh.

Cũng chẳng phải là thân thủ của tôi giỏi, mà là học Cốt tướng nhiều rồi.

Mò cốt tuy không nhiều, nhưng kiến thức lý thuyết của tôi đã đầy đủ, bóp mở xương hàm dưới của gã ra một cách dễ dàng.

Cái mồm ngậm chặt của Hoàng Giang cuối cùng cũng há ra, một luồng ánh sáng yếu ớt xuất hiện trong miệng gã.

Bên trong miệng gã, hóa ra lại có một hạt ngọc trai tròn vành vạnh, thứ ánh sáng này là do viên ngọc trai đó phát ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận