Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 537: THỂ DIỆN

Thần sắc của Trần mù toàn vẻ giận dữ, lão gầm lên một tiếng, rồi tung người lên một phát, dẫm lên bả vai của một tên tùy tùng.

Mượn điểm tiếp lực rồi vọt lên cao hai ba mét!

Lão giơ cao gậy khóc tang, đánh thẳng mặt về phía Âm tiên sinh!

Vừa nãy Âm tiên sinh dùng tôi uy hiếp bọn lão, tôi còn cảm giác trong lòng bức bối cùng cực.

Bây giờ Trần mù không mù quáng để bị uy hiếp, ngược lại khiến tôi mừng phát điên.

Chỉ có điều, giây tiếp theo Âm tiên sinh lại giật lấy vai tôi, đẩy một phát ra phía trước, hóa ra là dùng đầu tôi để đỡ gậy khóc tang của Trần mù.

Mặt tôi kinh hãi biến sắc!

Tôi không phải là sợ chết, nếu đúng là bị một gậy này của Trần mù kết liễu, ngược lại thành đúng theo ý nguyện của tôi! Âm tiên sinh sẽ không thể nào đạt được mục đích nữa.

Nhưng khiến trong lòng tôi càng bức bối hơn là, thủ đoạn tru tâm này của Âm tiên sinh dùng phải nói là vô cùng thuần thục.

Trần mù làm sao có thể đánh chết tôi được?

“Mù, chú ý Thập Lục! Thằng Âm tiên sinh này cực kỳ bỉ ổi!” Bà cụ Hà vụt vung trảm quỷ đao một phát, trực tiếp chặt đứt đầu của một tên tùy tùng.

Cái đầu lăn lông lốc vào giữa đám xác nam mặc áo đại liệm kia.

Còn Trần mù cũng xoay người một phát giữa không trung, rầm một gậy đập lên trên cây cột ở bên cạnh.

Bịch bịch bịch, Trần mù lùi ra sau tận mấy bước.

Sắc mặt lão trở nên vô cùng hung tợn một cách hiếm thấy, con ngươi màu xám trắng lại cũng có chút ánh đỏ lên.

“Chú Trần...” Tôi khó nhọc há miệng, muốn kêu lão động thủ.

Nhưng Âm tiên sinh trong chớp mắt lại kéo chặt cây roi, thít cho tôi không cách nào nói thành tiếng.

“Xem ra chúng mày cho rằng, lời của tao chẳng có tác dụng gì?” Âm tiên sinh vứt tôi ra đất, một tay túm lấy cánh tay tôi, vụt dẫm mạnh lên lưng tôi một phát.

Sự đau đớn khiến tôi trợn to hai mắt, gân xanh trên trán nổi gồ lên, mồ hôi rớt xuống từng hạt to đùng.

Nhưng bởi vì khó có thể hô hấp, nên chỉ có thể từ cánh mũi phát ra tiếng hừ hừ, đến hét thảm cũng không làm được.

“Cạch!”

Người vứt trảm quỷ đao xuống trước là bà cụ Hà ở chỗ không xa, trên mặt bà cụ toàn là vẻ phẫn nộ và run rẩy.

Rầm!

Hai tên tùy tùng còn đứng được còn lại trong chớp mắt lao lên trước, đánh trúng ngực bà cụ Hà, bà cụ hự lên một tiếng, bị đánh bay ra đập lên trên bờ tường ở phía sau, cả người đều rũ hết xuống, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm đi không ít.

Tiếp đấy hai tên tùy tùng kia cũng nhanh chóng chạy về phía Trần mù.

Sắc mặt Trần mù rất lạnh lẽo, thân người lão hơi hơi run rẩy.

Ngay tiếp đó, lão lại lao nhanh luôn về phía bên con đường ván!

Tốc độ của lão cực nhanh, cũng rất đột ngột, Âm tiên sinh rõ ràng chưa phản ứng lại.

Giây tiếp theo, Trần mù đã vòng qua Âm tiên sinh, vượt qua đám xác nam mặc áo đại liệm kia, biến mất trên chỗ con đường ván...

“Ha ha, La Thập Lục, xem ra người bên cạnh mày, ngược lại chỉ có mụ già lắm mồm này là tương đối coi trọng mạng sống của mày.”

Trong lời nói của Âm tiên sinh có chút chế giễu, buông tay ra, đồng thời cây roi dài trên cổ tôi cũng hoàn toàn thả ra.

Tôi ngã vật ra đất, cánh tay đang run rẩy co giật, mồ hôi thấm đẫm mặt đất, hơi lạnh đang ăn mòn cơ thể.

Trần mù chạy rồi, nhưng tôi ngược lại không thấy khó chịu.

Mà đồng thời còn có đôi chút lo lắng, tôi đúng thật hy vọng lão chạy mất luôn, chứ không phải là đi tìm cách khác.

Hai tên tùy tùng kia đến trước mặt tôi, bọn chúng lôi tôi từ dưới đất dậy, động tác vô cùng cứng ngắc đi về phía trước cửa chính Đại điện.

Ngoài tên tùy tùng ban nãy bị bà cụ Hà chém đứt đầu kia ra, ba tên tùy tùng còn lại đều chỉ bị thương, chứ không bị diệt mất mạng, giờ cũng lảo đảo đứng dậy.

Bao gồm cả hai tên tùy tùng đối phó với tôi ở trong Đại điện kia.

Tên bị tôi phá sinh khí tính mạng, khí đen vào miệng, không thấy ra ngoài.

Tên còn lại tuy vì xương Cự ngao bị đập vỡ, động tác trở nên vô cùng chậm chạp, nhưng cũng cứng đờ lê bước ra ngoài.

Trên mặt Âm tiên sinh toàn là vẻ hài lòng, ông ta hơi hơi nghiêng đầu nhìn lên phía bên trên Kế Nương Phần, sự hưng phấn và khát vọng trong mắt cũng không hề giảm bớt chút nào.

Số chín tùy tùng, tổng cộng có chín tên, ban đầu động thủ là tám tên, tên cuối cùng thì bê bộ áo liệm kia cứ đứng yên phía trước đám xác nam, bất động không nhúc nhích.

Tôi bị đưa tới trước mặt tên tùy tùng đó, lão bèn giơ tay nâng cằm tôi lên.

Khuôn mặt nhăn nhúm của lão, co giật đôi phát nở nụ cười da cười mà cơ không cười, tiếp đấy liền bắt đầu cởi quần áo trên người tôi.

Ngoài Đường phục ra, bao gồm cả áo sơ mi ở bên trong, tất cả đều bị cởi sạch, rồi vứt bừa sang một bên.

Tiếp đấy lão lại thay bộ áo đại liệm kia lên người tôi!

Trong thời gian này, sáu tên tùy tùng còn lại đều vây lấy tôi, hình thành một thứ áp lực kỳ dị.

Thứ áp lực này khiến tôi khó nhúc nhích cơ thể được, tôi cũng chẳng giãy giụa phản kháng tiếp nữa.

Một là tôi đích thực không phải là đối thủ của Âm tiên sinh, bà cụ Hà cũng đã bị thương, ngồi bệt ở chỗ bờ tường phía kia, tôi mà động thủ, Âm tiên sinh tuyệt đối sẽ lập tức dùng bà cụ Hà để uy hiếp tôi.

Thậm chí không cần phải uy hiếp, thì tôi cũng làm gì phản kháng nổi?

Tê dại để mặc đám tùy tùng vần vò cơ thể, càng cảm nhận rõ nét hơn sự đau đớn đang ngày càng giảm dần, sức lực trên người cũng đang dần hồi phục.

Nếu không phải nuốt Thi đan này, sợ rằng tôi đã không xong từ lâu rồi.

Hơn mười phút sau, tôi bị thay bộ áo đại liệm lên người.

Bảy tên tùy tùng vây lấy tôi, trong tay bọn chúng đã nâng kèn sáo lên!

Âm tiên sinh đến trước mặt tôi, ánh mắt ông ta sáng tỏ khác thường, trầm giọng nói: “La Thập Lục, bây giờ mày biết, Tuyệt mệnh vị nằm ở chỗ nào chưa?” Lòng tôi run lên một phát.

Cúi đầu nhìn vị trí nơi chân mình đang đứng.

Lúc trước khi tôi ở trong phòng của Kế Nương phát hiện ra Kế Nương Phần là Điệp ảnh trạch xong, tôi liền biết huyệt nguồn chắc chắn ở bên ngoài.

Chỉ có điều sau khi ra ngoài xong còn chưa kịp tìm, thì đã lật mặt luôn với Âm tiên sinh rồi.

Tuyệt mệnh vị này, nằm ngay dưới chân tôi!

Những cảnh tượng này, có sự trùng hợp cao độ một cách cực kỳ quái dị với giấc mơ của tôi.

Tôi bị tùy tùng của Kế Nương bao vậy, trong tay bọn chúng cũng cầm kèn sáo, không lập tức bắt đầu thổi ngay.

Âm tiên sinh đưa tay lên, gọi một tiếng Sơ bà.

Trong Đại điện, Sơ bà đang quỳ bên cạnh Thẩm Kế từ từ đứng dậy đi ra ngoài.

Mụ đi một mạch đến trước mặt tôi, lạnh lùng nhìn đối diện với tôi.

“Bắt đầu đi, chải chuốt tử tế cho nó một chút, nó thế này không đủ thể diện.” Âm tiên sinh điềm nhiên mở miệng.

Sơ bà quay lưng về phía Âm tiên sinh, không nhìn thấy ánh mắt của Âm tiên sinh.

Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ nét, cái tia lạnh buốt đó trong ánh mắt sâu thẳm của Âm tiên sinh.

Bây giờ tôi mới hiểu ra, tại sao Âm tiên sinh không ngay lập tức chĩa mũi nhọn vào Sơ bà.

Chính là bởi vì mụ vẫn còn tác dụng...

Mụ cần làm theo một mắt xích trong quy tắc tập tục, chải chuốt trang điểm diện mạo cho tôi.

Sợ rằng đợi tác dụng của mụ hoàn thành xong, Âm tiên sinh liền sẽ không chút do dự mà hạ độc thủ luôn.

Sơ bà đeo một cái túi vải nhỏ trên lưng, trước tiên là lau bỏ vết máu trên mặt tôi, tiếp đó tỉa lông mày, đánh phấn.

Lúc này gió đã lớn hơn nhiều, dần dần thổi tan làn sương mù, thang treo bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.

Mãi cho đến khi Sơ bà đặt hết đồ nghề trong tay xuống, tôi cũng chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng ít nhất cũng phải nửa giờ đồng hồ.

Âm tiên sinh càng hài lòng nhìn mặt tôi, ông ta tán thưởng một câu: “Không tồi.”

Sơ bà cung kính lùi ra sau.

Tốc độ bước chân mụ không chậm, rất nhanh đã lùi đến bên rìa Đại điện. Giống như cố ý tránh xa Âm tiên sinh ra vậy.

Hai người đều có mục đích riêng, phòng bị của Sơ bà rõ ràng cũng không ít.

Âm tiên sinh cũng không lập tức động thủ xử lý Sơ bà.

Ông ta vỗ vỗ tay, bảy tên tùy tùng còn lại bèn nâng kèn trong tay lên, bắt đầu thổi nhạc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận