Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 782: TRẢM MÃ KIẾM, PHÂN TÍCH SƠN

Bố cục phòng ốc ở đây cơ bản đều là sao chép nguyên bản của Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch.

Phía trước là cánh cổng nhà đóng im ỉm, có điều nhìn hình dạng của nó, thì chỉ là phù điêu dùng đá núi điêu khắc, chứ không phải là cổng nhà thật.

Ở đây chắc là một không gian cực lớn được đào rỗng, rồi xây dựng nhà trạch sao chép của Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch.

Khác biệt nhiều nhất là phần trung tâm của đình đài này, có một cái hang thẳng đứng.

Hơn nữa vị trí vốn lẽ ra là đầm nước, thì là một khoảng đất bằng.

Tôi chú ý thêm một chút tới cái hang mà tôi vừa chui ra ngoài, đột nhiên tôi nghĩ đến, lúc đầm nước của Quan Tinh Trạch Dương trạch đầy nước, không hề có nước tràn vào trong Âm trạch, chắc là mượn địa thế ở đây, lợi dụng nguyên tắc mặt nước và ống liên thông.

Trước khi đầm nước bị rút cạn, cái hang này chắc là một cái giếng liên thông với đầm nước của Dương trạch.

Đi xuống khỏi đình đài, tôi vô thức ngửa đầu nhìn lên, phần đỉnh đen xì xì của Âm trạch chắc đã được xử lý đặc biệt, toàn bộ đều trải đều khoáng thạch, phần đỉnh của những viên đá đó, được khảm rất nhiều đá dăm có thể phản quang, giống như bầu trời đêm đầy sao, đồng thời còn có hình vẽ của Cửu tinh liên châu.

Lòng tôi cảm thán không thôi!

Một lát sau, tôi cũng chẳng dây dưa thời gian, bắt đầu tìm kiếm ở trong căn nhà trạch này.

Nhìn sơ những phòng ốc khác ở bên ngoài, đúng thật là giống hệt với Quan Tinh Trạch bình thường, tôi cũng chẳng có phát hiện gì.

Cuối cùng tôi vào trong một hành lang ở bên trong nhà, quả nhiên trong căn Âm trạch này, cũng có phòng trữ sách giống hệt như Dương trạch.

Có điều cửa của căn phòng này phải phức tạp hơn một chút, là một cánh cửa đá, trên cửa có một chỗ lõm, hình dạng của chỗ lõm này, đại khái chính là tấm lệnh bài kia.

Tôi không chút do dự lấy lệnh bài xuống, khảm nó vào trong.

Cửa đá rắc rắc chấn động một phát.

Tôi tiện thể đặt tay lên, hơi dùng sức đẩy một phát, nó liền trượt về phía bên phải đại khái một đoạn cự ly.

Căn phòng tối mờ hiện ra trong tầm mắt tôi.

Có điều bố trí ở trong đây, lại có khác biệt so với Dương trạch của Quan Tinh Trạch.

Trong căn phòng thế này ở trong Dương trạch, đầy ắp toàn là sách lưu trữ của Khâu Xử Đạo.

Còn trong căn phòng của Âm trạch, không hề có giá sách gì, trong phòng trống trải, vị trí bên rìa được cái có rất nhiều bàn án.

Càng quan trọng hơn là, ở chính giữa phòng, có một chiếc ghế, bên trên ghế rõ ràng vẫn đang ngồi tượng điêu khắc của Khâu Xử Đạo.

Bên cạnh tượng điêu khắc của Khâu Xử Đạo, ngồi quỳ tượng điêu khắc của một người đàn bà.

Trên đầu bà ta tóc vấn cao kiểu Lưu vân kế, phần tóc dài dưới búi tóc để xõa đến thắt lưng, kiểu trang điểm rất điển hình của cổ nhân.

Cái khuôn mặt như miếng xỏ giày đó, hơi hơi nghiêng, giống như đang ngửa mặt nhìn Khâu Xử Đạo vậy.

Hai tay Khâu Xử Đạo đặt trên đầu gối, bên trên đặt một cái hộp gỗ dài.

Đây rõ ràng cũng là một cái hộp được làm từ gỗ dẻ, bên trên còn dán một tờ phù.

Tâm trí tôi chấn động một phát, đây chính là món đồ mà tôi cần tìm kiếm đó sao?

Tôi đi vào trong phòng, dùng khóe mắt chú ý nhìn cửa phòng, nếu cửa đá có dấu hiệu đóng lại, tôi sẽ lập tức chạy ra ngoài, có điều cửa đá không hề có chút dấu hiệu chuyển động nào.

Tôi cứ thế đi thẳng đến phía trước tượng điêu khắc của Khâu Xử Đạo, tượng điêu khắc của người đàn bà có khuôn mặt như miếng xỏ giày kia, đã gần sát bên hông tôi rồi. Hình dáng của bức tượng điêu khắc này tinh xảo hơn rất nhiều, ngũ quan, thần thái, đều sống động như thật.

Điều này cũng khiến tôi phân biệt ra được, người mà tượng điêu khắc ra không phải là Kế Nương, tuy rằng hình dạng khuôn mặt bà ta giống hệt Kế Nhương, nhưng lại có một đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi hơi xếch lên, sống mũi cao thẳng, môi anh đào đầy đặn.

Tượng điêu khắc của Kế Nương, cùng với mặt của Kế Nương, tôi đều từng thấy, ngũ quan thần thái cụ thể vẫn có khác biệt không nhỏ với bức tượng điêu khắc hiện giờ.

Sau khi tư duy bình ổn lại xong, tôi còn nghĩ rõ ra một điểm càng quan trọng hơn, đó chính là tồn tại của Khâu Xử Đạo và tồn tại của Kế Nương, không phải nằm trên cùng một mốc thời gian.

Tuy rằng tôi không biết cụ thể, nhưng Khâu Xử Đạo cách hiện nay ít nhất phải tới trên bốn năm trăm năm.

Nhưng Kế Nương thành danh lại là trăm năm trước, lúc đó bà ta hơn ba mươi tuổi, Táng ảnh quan sơn đại thành, thích nuôi trai lơ, nổi danh bốn phương.

Chi tiết trong chuyện này, nếu không có ghi chép nào, thì đúng thật không thể biết được.

Ánh mắt rời khỏi tượng điêu khắc của người đàn bà kia, tôi đem sức chú ý tập trung lên trên cái hộp gỗ dài đó.

Giấy phù trên hộp gỗ rất phức tạp, dùng một chữ Xá (赦) mở đầu, bên dưới thì lại là một chữ Trảm (斩), phía dưới chữ Trảm (斩) lại là một chữ Giới (界), chữ Giới (界) bị kéo dài hết khoảng tầm một nửa cả phần phù văn, rồi dùng một chữ Xác (尸) kết lại.

Tôi hơi do dự một chút, rồi bèn trực tiếp đưa tay ra, chú ý cẩn thận lật tờ phù văn đó ra, tôi rất chú ý không phá hoại nó, còn càng thận trọng hơn cuộn nó lại rồi đút vào trong túi, sau đó cầm cái hộp gỗ đó lên khỏi hai tay tượng điêu khắc của Khâu Xử Đạo.

Hộp gỗ dẻ mỏng manh không phải rất nặng nề, sau khi lật bỏ phù văn xong, tôi phát hiện bên trên cái hộp có khắc một số chữ, tuy chữ nhỏ, nhưng trong bút tích vẫn toát lên cách hành văn rắn rỏi của Khâu Xử Đạo.

“Quân Vương mất nước trấn bằng Ngọc tỷ y giữ, nếu định trảm trừ, cần Thượng phương Trảm mã kiếm, định xác tại Trung long Phân tích sơn.”

Mí mắt tôi hơi run lên, lẩm bẩm đọc đoạn này lên, ghi nhớ kỹ trong tâm.

Nhìn như trong điển tích Khâu Xử Đạo chẳng để lại gì cả, thực sự đến thời điểm then chốt đặc thù này, ông ta vẫn để lại chiêu dự phòng.

Tôi đột nhiên nghĩ đến, khối ngọc tỷ đó chắc là nằm trong tay Liễu Tam Nguyên? Rồi làm sao lại rơi vào trong tay Dương Thanh Sơn?

Hơn nữa trong tay Dương Thanh Sơn còn có một thanh kiếm xương trắng, thanh kiếm đó nhất định cũng là vật của tộc Khương.

Tư duy đến đây, tôi không khỏi thở hắt ra một hơi dài.

Không biết đây là do Dương Thanh Sơn quá mạnh, có thể lấy ngọc tỷ về.

Hay là Liễu Tam Nguyên cũng cho chúng tôi cơ hội, ông ta muốn xem xem khi có cơ hội giống nhau, ai có thể đứng đến cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận