Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 932: CÓ PHẢI CÓ HIỂU NHẦM GÌ KHÔNG

“Dì Thái, dì không được nghĩ như thế, mệnh cách của dì với chú Văn Tam bèn nên có con cái, chẳng ai cướp đi được, đoạt đi được, chú Văn Tam là bố nuôi cháu, dì bèn là mẹ nuôi của cháu! Đứa bé trong bụng dì là anh em của cháu, cháu sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu. Đợi cháu giải quyết rắc rối xong, sẽ lập tức tìm một chỗ nhà phong thủy, để dì vào trong ở.” Tốc độ nói của tôi cực nhanh, giọng nói cũng cực kỳ trịnh trọng.

Thần sắc Hà Thái Nhi cuối cùng cũng ổn định hơn không ít.

Tôi bảo với bà ta tôi còn có chuyện cần xử lý, bà ta có gì cần thiết thì bảo với Phùng Bảo, tiếp đó bèn quay người rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi ra khỏi cửa tôi ra hiệu cho Phùng Quân cùng tôi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, tôi bèn vặn nắp chiếc bình ủ trong tay lại, bảo Phùng Quân xách.

“La tiên sinh, cậu thế này là?” Phùng Quân rõ ràng hơi có chút nghi hoặc.

“Vừa nãy tôi hình như nghe thấy cậu nói cậu còn chưa ăn cơm, cậu đã cầm canh ra ngoài rồi, không ăn à?” Phùng Quân nghi hoặc hỏi.

“Không ăn, anh xách lấy nó, bây giờ lập tức cho người nhà họ Phùng điều tra một người, chính là lão Phúc vừa nãy từ phòng bệnh đi ra, xem xem hắn trú ở đâu, chúng ta qua tìm hắn.” Giọng tôi hạ xuống rất thấp, tốc độ nói thì cực nhanh.

“Hắn có vấn đề?” Giọng điệu Phùng Quân kinh ngạc, đồng thời cũng toát ra chút vẻ nghiêm trọng.

Tôi không trả lời hắn, Phùng Quân thì nhanh chóng bắt đầu gọi điện thoại.

Trong thời gian này chúng tôi đi từ phòng bệnh ra ngoài, theo hành lang đi xuống tầng dưới.

Đợi lúc đi đến đại sảnh ở tầng một của bệnh viện, Phùng Quân đã gọi điện thoại xong.

Hắn lập tức báo cáo với tôi, nói: “La tiên sinh, điều tra xong rồi, thằng đó tên đầy đủ là Phúc Du, liên tục làm việc ở quán đồ sông của Hà Thái Nhi. Những năm trước làm đầu bếp thời vụ ở tàu trở hàng trên sông Dương, sau đó dính vào cờ bạc, thua sạch gia sản thành nghèo kiết xác, đến mức sắp chết đói luôn. Tàu chở hàng trước đây hắn làm việc là của nhà họ Phùng, còn từng trộm hàng, nhà họ Phùng cũng từng xử lý chỉnh đốn hắn.”

“Hồi đó Hà Thái Nhi tốt bụng, nhận hắn về làm đầu bếp, nhà họ Phùng biết quan hệ giữa Hà Thái Nhi và người vớt xác sông Dương Lưu Văn Tam, nên cũng coi như nể mặt Lưu Văn Tam vài phần, chuyện này bèn mắt nhắm mắt mở, không tiếp tục truy cứu Phúc Du nữa, hắn chắc cũng liên tục trú ở tại quán đồ sông.”

Phùng Quân báo cáo hết tình hình vừa điều tra được xong, lại truy hỏi thêm một câu: “Thằng này không phải thứ tốt đẹp gì. Là hắn đã làm gì, hại đến Hà Thái Nhi à?”

“Chúng ta qua tìm hắn, anh sắp xếp một số người ở bến tàu đợi tôi, có điều đừng để lộ phong thanh gì, cố gắng giám sát quán đồ sông, chỉ được phép vào, không được phép ra.” Tôi không lập tức giải thích ngay, mà trầm giọng dặn dò Phùng Quân mấy câu.

Phùng Quân gật gật đầu, lập tức lại bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp.

Sau khi đi ra khỏi viện, chúng tôi nhanh chóng lên xe, đi gấp về phía sông Dương bên ngoài thành phố.

Khoảng chừng lúc được nửa đường, Phùng Quân bảo với tôi người đã sắp xếp xong, hơn nữa bọn họ phát hiện Phúc Du đã quay về quán đồ sông rồi.

Tôi hơi nheo mắt lại, trong đầu cũng nhanh chóng suy nghĩ.

Lại qua khoảng chừng hai mươi phút, trong tầm mắt đã có thể nhìn thấy bến tàu ở bên bờ sông Dương và dòng nước sông đang lặng lẽ chảy.

Phùng Quân lái xe đi nhanh về phía quán đồ sông, trong lòng tôi đã nghĩ ngợi hòm hòm rồi, nín thở tập trung tinh thần, khóa chặt ánh mắt tại quán đồ sông ở chỗ không xa.

Mấy phút sau, xe dừng ở trước quán ăn.

Lúc này đã gần hoàng hôn, tàn dương như máu, ánh chiều tà rực rỡ tràn ngập chân trời.

Trong quán đồ sông có không ít lái thuyền, công nhân làm việc ở sông Dương, bọn họ túm năm tụm ba ngồi quanh bàn ăn cơm.

Tôi một phát bèn nhìn thấy lão Phúc ở trong căn bếp nửa lộ thiên, gã đang đội mũ trắng, một tay giữ chảo, một tay cầm cán chảo, bên cạnh còn có hai nhân viên đang bận bịu, cùng với một người đàn bà bụng chửa, người đàn bà đó khoảng chừng gần ba mươi tuổi, nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, có điều trong mắt vương vấn nụ cười.

Trong tướng mặt có một dạng tướng, gọi là tướng phu thê.

Chỉ nhìn một phát, tôi liền nhìn ra được người đàn bà này, đến bảy tám phần là vợ của lão Phúc?

“Phùng Quân, tiếp tục gọi điện thoại, gọi tất cả người mà anh sắp xếp ở gần qua đây, vây chặt cái quán này lại, sau đó dẹp chỗ, người không liên quan toàn bộ đều sơ tán, đợi chút nữa thích hợp rồi, anh xem lại gọi cho Trâu vi Dân một cuộc, bảo anh ta qua đây một chuyến.” Tôi trầm giọng nói.

Phản ứng của Phùng Quân cực nhanh, lập tức bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp theo lời dặn của tôi.

Lúc sắp gọi xong điện thoại, hắn liếc ra ngoài cửa sổ xe một cái, đồng thời gật đầu ra hiệu với tôi.

Hai chúng tôi gần như đồng thời đẩy cửa xuống xe.

Lập tức, người đàn bà bụng chửa kia liền vội vàng đi lại, cô ta mặt mày tươi cười nói với tôi và Phùng Quân: “Hai vị? Ăn chút gì nhé, mau mời ngồi!” Sắc mặt Phùng Quân tương đối lạnh lùng, hắn không hề đếm xỉa đến người đàn bà này.

Cùng lúc này, chỗ không xa xung quanh, đã có một đoàn người thành hình vòng cung khuếch tán dần ra, không quá một phút, liền đã trực tiếp bao vây lấy quán đồ sông.

Những người này đều mặc đồng phục của nhà họ Phùng, rõ ràng đám lái thuyền và công nhân ăn bát cơm dựa vào sông Dương này đều nhận ra bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.

“Nhà họ Phùng cần xử lý công việc, người ăn uống đều nhanh chóng rời khỏi hiện trường, ai đi chậm, thì đừng trách anh em xuống tay không biết nặng nhẹ!” Phùng Quân quát lớn.

Cùng lúc này, những người nhà họ Phùng đang bao vây quán đồ sông, cũng đều lộ ra vẻ cung kính với tôi, trên mặt bọn họ đều lộ ra ngoài biểu cảm hưng phấn.

Giây tiếp theo, đám người đang ăn cơm kia đều hoảng hốt đứng dậy, nhanh chân đi ra bên ngoài quán ăn.

Hai nhân viên quán, và cả người đàn bà kia đều bị dọa không hề nhẹ, đặc biệt là người đàn bà kia, mặt tái nhợt đi, hoảng sợ bất an nói: “Chúng... Chúng tôi có đắc tội với nhà họ Phùng đâu... Sau lưng quán ăn này, là người vớt xác Lưu Văn Tam... Có phải có hiểu nhầm gì không?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận