Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 617: CÂY TRÊN MỘ

Giây phút đó, đôi mắt của ông mở ra trông giống hệt như của xác chết không nhắm mắt bật xác dậy vậy!

Bốn mắt nhìn nhau, tôi càng cảm thấy da đầu tê rần.

Tôi khó nhọc hình dung xem đó là một ánh mắt như thế nào, có sự oán hận của xác dữ thông thường, nhưng dường như lại kèm với chút nét cười quái dị, giống như tôi đã rơi vào trong tính toán của ông vậy.

Hơn nữa mắt của ông, một bên là Nhất bạch nhãn, bên còn lại thì là Tam bạch nhãn, điều này cũng vô cùng đặc biệt.

Trong tướng mặt, Nhất bạch nhãn thuộc loại vị trí gần sát đầu mắt, tốt nhất chính là chỉ có một bên Nhất bạch nhãn, nếu như hai bên thì sẽ hình thành mắt gà chọi.

Một bên Nhất bạch nhãn báo hiệu cho việc ra đời trong gia đình quyền thế, một đời phú quý, có điều tay nhuộm máu tươi chuyện ác không ít, hai bên Nhất bạch nhãn thì là phong thủy tổ tông không tốt, thể chất không mạnh, người yếu lắm bệnh, chết sớm.

Mà con mắt Tam bạch nhãn kia lại là Thượng tam bạch, báo hiệu cho việc người này cả đời vì đạt được mục đích mà không ngại trả bất cứ giá nào, tính cách bất khuất kiên cường.

Dạng tướng mặt phối hợp hai kiểu mắt này, phải nói là đánh đâu cũng thắng, có thể nói là muốn cái gì cũng có thể lấy về được.

Chỉ có điều sư tổ tuyệt đối không ngờ rằng, ông vũ hóa cầu ác, nhưng lại bị đồ đệ của mình trấn xác.

Tôi cảm thấy hơi thở đột nhiên ngừng lại, giống như Lý Âm Dương đã đột ngột ngồi dậy, ông cười một cách u ám khác thường.

Vụt giơ tay ra một phát, bóp thật mạnh lấy cổ của tôi, kéo giật tôi vào bên trong quan tài!

Ý thức của tôi đột ngột trở nên mơ hồ, càng không khống chế nổi cơ thể.

Kết quả trong lòng bàn tay lại truyền lại từng đợt cảm giác đau buốt lạnh ngắt.

Tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, đầu mình đã gần như hoàn toàn thò vào bên trong quan tài, nửa thân trên cũng đã nghiêng vào trong rồi!

Lý Âm Dương vẫn nằm ngay ngắn ở dưới đáy quan tài.

Giờ này thân người ông đã có biến hóa mức độ cực lớn, tròng mắt lõm xuống dưới, con ngươi cũng khô xẹp đi không ít.

Vốn dĩ khuôn mặt da thịt đầy đặn cũng đã thành da bọc lấy xương, lông vũ mịn màu đen dính sát trên da cũng vì vậy mà dựng đứng lên, giống như trên mặt mọc đầy gai ngược vậy, trông vô cùng kinh dị khủng khiếp!

Ông rõ ràng không giơ tay ra, giờ này là ban ngày, ông căn bản không thể nào bật xác dậy được.

Sợ rằng vừa nãy vẫn là do nội tâm tôi khiếp sợ, dẫn đến việc bị trúng vong?

Thậm chí tôi cũng chẳng biết có phải là trúng vong nữa không, hay chỉ là ảo giác do tôi tưởng tượng mà thành nữa.

Chỉ là điều khiến tôi không ngờ đến là, hóa ra là viên Ác thi đan này khiến tôi tỉnh táo lại...

Tôi loạng choạng lùi sau, trước tiên là lùi đến đầu quan tài, căn bản không dám nhìn xác chết của Lý Âm Dương.

Ông bây giờ mất đi Thi đan, xác chết lập tức khô xẹp xuống luôn, trông cũng trở nên kinh dị thế này. Nếu như lúc này là buổi tối, sợ rằng ông sẽ trực tiếp bật xác tác quái luôn, cho dù là Ác thi vũ hóa không có Thi đan, thì cũng là tồn tại mà tôi không thể đối phó nổi.

Càng khiến người tôi nổi da gà nữa là, bên tai lại còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mèo kêu nhức tai...

Đẩy nắp quan tài về lại chỗ cũ, tôi lại rút những chiếc đinh kia ra, chuẩn bị phong quan lại lần nữa.

Nhưng bất luận kiểu gì, đinh đều không đóng vào trong quan tài được, căn bản không phong quan nổi, cỗ quan tài gỗ này giống như đã biến thành một cục sắt vậy.

Tôi cũng không dám dừng lại ở đây thêm nữa, liếc thời gian một phát, giờ này đã là ngoài mười một giờ, sắp đến giờ ngọ chính khắc rồi...

Giờ ngọ ba khắc, giờ Đại âm! Lúc đó sợ rằng còn khủng khiếp hơn cả ban đêm.

Tôi cũng trực tiếp từ bỏ luôn việc tiếp tục phong quan, xác định quan tài đã đậy kín xong, tôi đem tấm gỗ Thù Thư Thần Phù kia treo lại lên trên đầu quan tài, rồi nhanh chóng đứng dậy, xúc đất lấp mộ!

Tốn mất khoảng tầm nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng coi như đắp xong nấm mồ, bia mộ tôi không động vào, nấm mồ sau khi khôi phục nguyên trạng xong, thì giống như thành một nấm mồ mới vậy.

Tôi vốn định quỳ xuống dập đầu thêm hai lần nữa, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, thực sự là không lấy nổi can đảm.

Hạ giọng nhẩm niệm một câu, xin lỗi Sư tổ, rồi bèn vội vàng quay người đi về hướng xuống núi.

Tôi không đi về theo lối cũ nữa, lối cũ phải vòng qua mặt bên kia sườn núi, ít nhất phải mất hai giờ đồng hồ, mà là thuận theo dòng nước chảy ra ngoài này cứ thế đi xuống.

Mấy bước đầu tiên tôi đích thực là đang đi, sau đó bèn thành chạy, chạy thục mạng trên đường xuống núi, kể ra thì còn là một chuyện điên rồ, hơi không chú ý chân đứng không vững chút là sẽ lăn từ trên núi xuống dưới.

Nhưng sự bức bối âm ỉ trong lòng, lại khiến tôi không thể không làm như vậy, trên trán liên tục túa mồ hôi lạnh, tôi sớm đã thu viên Thi đan kia lại, cất tử tế lên người.

Trong quá trình chạy như điên, còn lúc lại liếc điện thoại một phát.

Thời gian trôi qua dường như cũng trở nên rất nhanh.

Lúc tôi chạy đến khoảng đoạn giữa sườn núi và chân núi, đường xuống núi cũng còn nửa đường nữa, thì thời gian cuối cùng cũng đến giờ ngọ ba khắc...

Rõ ràng là mặt trời rực rỡ trên cao, nhưng lại khiến tôi cảm thấy xung quanh đều chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Trên núi này còn không ít mồ mả, lúc tôi chạy xuống dưới đã gặp không ít.

Bởi vì có dòng nước chảy, nên cây cối thực vật ở xung quanh cũng tương đối rậm rạp, có mồ mả quanh năm không có người dọn dẹp, cỏ trên mả đã mọc lên rất cao rồi.

Lau bỏ mồ hôi lạnh trên trán, tôi ngoảnh đầu lại nhìn phía sau một phát, được cái là chẳng có thứ gì đuổi theo cả...

Tôi cực lực bảo với mình, Thù Thư Thần Phù vẫn được treo lên trên, mộ cũng đã lấp lại rồi.

Sư tổ không còn Thi đan, không có mấy bản lĩnh để có thể bò từ trong phần mộ Tọa sát pháp Khai kim thành Hà kia ra ngoài được.

Nhưng chân vẫn cứ nhũn ra, tôi miễn cưỡng tiếp tục đi xuống dưới.

Kết quả lại phát hiện ở cách mình không xa có một cái mả bên trên mọc đầy cỏ dại.

Thứ cỏ dại này ít nhất phải cao hơn một mét, một bà già thân người còng còng, đang cúi đầu nhổ cỏ.

Ngay lập tức tôi bị dọa cho giật nảy cả mình, người của thôn Tiểu Liễu tôi đại thể đều biết, làm gì có bà cụ già nào thế này? Còn leo lên chỗ núi cao như thế này để nhổ cỏ nữa? Huống hồ, kinh qua vụ kia của nhà họ Thích, người của thôn Tiểu Liễu cũng đã chết gần hết rồi...

Tim tôi đập thình thịch, không đoái hoài đến mụ, tiếp tục đi xuống phía dưới.

Bất thình lình, bên tai lại truyền lại một giọng nói the thé và già nua: “Thằng nhãi tạp chủng, mày đi vội thế để làm gì? Trộm cái gì rồi à?!”

Giọng nói này quá chói tai, trên người tôi nổi từng đợt da gà.

Bả vai đột ngột bị một bàn tay túm lấy, bàn tay đó không những sức lực quá mạnh, mà còn khô đét khác thường, giống như một gọng kìm sắt vậy.

Tôi đau đớn quay đầu lại, mụ già nhổ cỏ đó lại đang đứng ở sau lưng tôi, quần áo trên người mụ rách nát, dính đầy bùn đất, đã sắp thành giẻ rách rồi.

Một đôi con ngươi vô cùng âm u, đang nhìn tôi chòng chọc, thần sắc thì càng vô cùng hung hãn, mụ lại bất thình lình chất vấn một câu: “Ai dạy mày trộm đồ của người ta? Thằng ông chết dẫm của mày, hay là thằng bố bất tài đấy của mày? Trộm đồ người khác bị đánh gẫy tay, trộm đồ người chết thì phải đền mạng! Nhanh giao ra đây!”

Da đầu tôi càng tê rần lên, con mắt của mụ già này, hình như lại còn là một bên Nhất bạch nhãn, một bên Tam bạch nhãn!

Da gà trên người đều đã sắp rụng hết cả xuống.

Lý Âm Dương quá khủng khiếp!

Tôi vụt rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, hướng về phía đầu mụ già đó đập một gậy xuống!

Trong tiếng vù vù, rầm một phát, gậy khóc tang đập lên đỉnh đầu mụ già đó! Mụ hét thảm lên một tiếng, cái âm thanh ấy nghe càng thê lương thảm thiết.

Lực phản chấn cực lớn khiến kẽ giữa ngón trỏ và ngón cái của tôi đau xé từng cơn, trước mắt tối sầm một phát.

Gậy khóc tang tuột khỏi tay tôi, trực tiếp bị bật bay ra ngoài!

Tôi hít ngược một hơi lạnh, cũng xuýt xoa một tiếng, trong lúc thở dốc tầm nhìn cũng hồi phục sáng tỏ lại.

Trước mắt tôi làm gì có bà già nào, một cái cây già còng queo đổ xuống, mấy cành cây vừa vặn đè trên bả vai tôi, một cái áo rách rưới treo trên chạc cây, cái áo gần như đã thành giẻ rách rồi, rất bẩn, mà còn dính rất nhiều đất bùn.

Còn cái cây già còng queo này... hình như sinh trưởng bên trên một nấm mồ đơn độc.

Tôi lập cập chửi một câu địt.

Bởi vì trong đó có một nhánh cây sắc nhọn khác thường, có một chỗ cành gãy đã đâm rách áo trên bả vai tôi, thiếu chút nữa là đâm xuyên qua người tôi rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận