Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1078: TRANG ĐIỂM BÊN TRÊN TƯỚNG MẶT

Đường Lệ lộ ra vài phần bất lực, nói: “Thay đổi của khí trường, yêu cầu quá nhiều, lần đó tôi từng nói, La tiên sinh trong mắt cậu đều là thiện lương, cậu có thể thay đổi ánh mắt, đã khiến tôi cảm thấy không thể tin nổi.”

“Có điều lương thiện chung quy vẫn là hiền hòa, vẻ khốc liệt trong mắt vị đạo trưởng này, tôi cảm thấy không thay đổi được.” Đường Lệ cười khổ.

Sau khi chị ta nói hết xong, lại lắc lắc đầu, biểu thị bản thân lực bất tòng tâm.

Tôi nhíu mày, trầm mặc hồi lâu.

Đầu mày Liễu Dục Chú cũng hơi chau lại, gã nhắm nhắm mắt, dường như đang chuẩn bị gì đó.

Một lát sau, gã lần nữa mở mắt, tôi chú ý đến ánh mắt của gã, so với ban nãy, đã hơi hiền hòa hơn vài phần, có điều vẫn chẳng có thay đổi gì lớn.

Kỳ thực, khốc liệt hiện giờ mà Đường Lệ nói, đã là sau khi Liễu Dục Chú dùng qua Thiện thi đan xong, chỉnh thể đã ôn hòa trung chính hơn không ít, nếu như đổi thành trước đây, Đường Lệ sợ rằng đều không dám chăm chú nhìn Liễu Dục Chú kiểu như vừa nãy đó...

Hơn nữa những gì Đường Lệ nói cũng không sai, trong Kim thần Thất sát, Liễu Dục Chú đích thực đã ngã xuống rồi.

Nhưng sự ngã xuống của gã, đều chưa từng khom lưng...

Điều này đích thị rất khó...

Hơn nữa một người ngoài cuộc như Đường Lệ cũng đều đã nói thế này rồi, đến bên chỗ Từ Bạch Bì, thì càng không giấu giếm được...

Ánh mắt tôi hướng lên trên người Liễu Dục Chú, đột nhiên, tôi nghĩ đến một khả năng, nói: “Nếu như nhắm mắt lại không mở ra thì sao?”

“Nếu như tướng mặt của anh ta, chỉnh thể cho người ta cảm giác đã sắp không xong rồi, cộng thêm nhắm mắt không mở, chắc là được chứ nhỉ?”

“Tướng mặt đại biểu cũng là khí trường, một người sắp chết đột ngột vùng dậy, cũng có đủ trấn áp?”

Nửa đoạn trước tôi đang hỏi Đường Lệ, nửa đoạn sau thì là tôi đang tự mình lẩm bẩm rồi.

Đường Lệ lập tức lắc lắc đầu nói: “La tiên sinh, cậu chưa lý giải ý tứ của tôi, vấn đề lần đó của cậu nằm ở ánh mắt, còn vấn đề của vị đạo trưởng này, không chỉ là ánh mắt...”

“Tướng mặt, tôi có cách, tôi bảo chị ở chỗ nào bắt buộc phải cần gì, chị chỉ cần có thể trang điểm ra được, nhất định có thể khiến khí trường tướng mặt xuất hiện thay đổi.” Tôi tập trung chăm chú nhìn Đường Lệ, câu chữ chắc nịch.

Tiếng nói của Đường Lệ đột ngột im bặt, dường như trong nháy mắt, ánh mắt của chị ta đều có chút thảng thốt.

Tôi thu ánh mắt của mình lại, húng hắng ho một tiếng, hơi phá vỡ bầu không khí đang đông đặc lại.

Sau khi Dương toán được tôi tham ngộ thấu triệt, Liễu Dục Chú từng nói, lúc tôi dùng ánh mắt chăm chú đó nhìn gã, gã đều có chút không chịu nổi.

Người thành tinh cả mấy chục năm như lão điếc cũng không chịu nổi, Đường Lệ đương nhiên càng không có khả năng chịu đựng được.

Qua một lát sau, Đường Lệ mới tỉnh người lại.

Ánh mắt chị ta nhìn sang tôi hơi có chút ngơ ngác, có điều rất nhanh đã hồi phục bình thường.

“Có... Có thể thử xem...” Lúc này, Đường Lệ đã theo bản năng tránh né ánh mắt tôi, không tiếp tục nhìn thẳng tôi nữa.

Chị ta bắt đầu lấy ra một loạt đồ nghề của Bà Phấn.

Tôi gật gật đầu với Liễu Dục Chú, ra hiệu cho gã nhắm mắt, cố hết sức khiến bản thân ôn hòa là được.

Sát nút, tôi lại dặn dò Liễu Dục Chú một câu, bảo gã thử gắng hết sức hạ thấp hô hấp, Liễu Dục Chú cũng làm theo.

Một lát sau, Đường Lệ đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, mặt chị ta mang vẻ dò hỏi.

Tôi thì giơ tay, trước tiên chỉ lên trán của Liễu Dục Chú, vị trí bên dưới đường chân tóc hai phân, thận trọng nói: “Chỗ này cần màu đen bầm.”

“Ấn đường phát đen?” Đường Lệ nghi hoặc hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Ấn đường là chỉnh thể, Thiên đình là Thiên đình, chị lên màu đen bầm trên Thiên đình là được.”

Đường Lệ gật gật đầu, biểu thị hiểu ý, đồng thời chị ta lấy giấy bút ra, ghi chép lại.

Ngay tiếp đó tôi lại chỉ chỉ chỉnh thể phần trán của Liễu Dục Chú, bảo với Đường Lệ, ngoài màu đen bầm tập trung ở Thiên đình ra, những vị trí còn lại cũng cần khí đen lúc ẩn lúc hiện.

Đường Lệ vừa nhìn, vừa ghi chép.

Tôi nói hết bộ phận trên trán xong, lại nhìn sang mắt mũi của Liễu Dục Chú, chỉ chỉ vị trí mắt trái, nói chỗ đó cần trang điểm ra màu đỏ son.

Tiếp đấy lại chỉ chỉ phần trước sụn tai chỗ của Mệnh môn, bảo chị ta trang điểm ra vân đen, giống như chân dế vậy.

Tiếp đấy còn có xương gò má như màu đỏ thắm, nhân trung màu khí đen, cùng với môi miệng khô trắng.

Sau khi hòm hòm nói hết những điểm này xong, tôi lại nghĩ đi nghĩ lại, đồng thời trong đầu cũng suy diễn một lượt, tạm thời bèn không nghĩ ra được gì khác nữa.

Tướng mặt là một chỉnh thể, người sắp không xong rồi, tướng mặt liền sẽ thể hiện ra.

Tiên sinh biết xem tướng mặt ít, có điều người sắp chết, thì đại bộ phận người đều có thể nhìn ra được vẻ lụi bại trong sắc mặt của người đó.

Mục đích của tôi bèn là như vậy.

Thủ đoạn Bà Phấn của Đường Lệ cao siêu, lại cộng thêm phối hợp của tướng mặt, nhất định không một kẽ hở!

Rất nhanh, Đường Lệ liền bắt đầu trang điểm cho Liễu Dục Chú.

Tôi không để cho đầu óc thả lỏng nghỉ ngơi, mà đang hồi tưởng lại cấu tạo của bố cục phong thủy mà tôi xây sửa.

Được cái tất cả mọi thứ đều khắc họa trong đầu óc, cho dù là mấy tháng trời trôi qua, trí nhớ cũng vẫn mười phần rõ nét.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Trong đầu óc tôi không ngừng suy diễn, thậm chí cũng suy diễn sau khi gặp được Từ Bạch Bì xong, tôi nên nói câu gì, có biểu cảm gì.

Cuối cùng, bên tai truyền lại một tiếng thở dốc của Đường Lệ.

Tôi theo đó ngẩng đầu, đập vào mắt, tôi trước tiên nhìn thấy bèn là Liễu Dục Chú!

Gã hai mắt nhắm chặt, chỉnh thể phần trán có màu đen bầm như ẩn như hiện, đặc biệt là vị trí Thiên đình thì càng đậm hơn.

Phía dưới mắt trái ánh màu đỏ thẫm, Mệnh môn thì là vân đen, hiện hình chân dế.

Còn về xương gò má thì màu đỏ như son, nhân trung toát khí đen, môi miệng khô trắng, không thiếu thứ gì.

Hơn nữa cả khuôn mặt của Liễu Dục Chú cũng cực kỳ vô thần.

Vẻ khốc liệt vốn có trên mặt gã, hoàn toàn bị hóa giải...
Bạn cần đăng nhập để bình luận