Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 730: NGƯỜI GỖ DẺ TRẤN GIỮ

Cả khuôn mặt như tro tàn không chút sinh khí, xương mày, xương gò má đều cực kỳ rõ nét, thứ này đích thị có vài phần giống với mặt của Dương Hạ Nguyên, nhưng càng giống với Dương Thanh Sơn hơn...

Tôi đột nhiên nghĩ đến, Dương Hạ Nguyên nếu không phải bởi quá già, thịt trên mặt nhăn nhúm lại, thì liệu có phải sẽ rất giống với bây giờ không?

Người tôi càng lo lắng hơn là Lưu Văn Tam, cái đầu này ngoi lên một cách kỳ dị, còn Lưu văn Tam đâu?

Có điều giây tiếp theo, tôi lại thở phào một hơi.

Phía sau cái đầu đó, tiếp tục chui ra khỏi mặt nước bèn là Lưu Văn Tam rồi, lão vác xác chết phía dưới cái đầu đó, hoàn toàn nổi lên trên mặt nước.

Cái đầu đó vừa nãy trồi lên, hóa ra là do Lưu Văn Tam ở bên dưới đẩy.

Một lát sau, Lưu Văn Tam trèo lên bờ, lúc lão rời khỏi nước, tôi rõ ràng nhìn thấy một cái bóng màu xám trắng từ vị trí chân lão chui lên trên, vừa vặn chui vào trong cái gùi ở vị trí lưng lão.

Giây phút đó, ngao sói cũng ngoảnh đầu qua, con người màu xanh đỏ cứ nhìn chòng chọc.

Lòng tôi thất kinh, Lưu Văn Tam lại còn đưa theo con quỷ nước già đó?

“Cái xác này, sợ không phải là xác chết nhỉ? Nặng trình trịch ra, mẹ nó rõ khó vớt.” Lưu Văn Tam làu bàu nói một câu, trực tiếp vứt một phát xác chết ra đất.

Rầm một tiếng nặng nề vang lên, xác chết rơi mạnh xuống đất.

Lời của Lưu Văn Tam, cũng khiến tôi rất thắc mắc, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh xác chết, tay ấn lên trên mặt cái xác đó, tôi lúc này mới phát hiện ra vấn đề.

Khuôn mặt này quá cứng, xác chết cũng rất cứng, nhưng cái kiểu cứng này hoàn toàn khác với thực thể.

Cho dù là héo quắt khô đét đến mức chỉ còn da bọc xương, cũng không nên là thứ cảm giác cứng đơ đơ như thế này.

Đặc biệt là vị trí hốc mắt của nó, mắt đang mở, mà con ngươi lại có cảm giác bóng loáng linh hoạt.

Tôi đột nhiên nghĩ tới một điểm, Đạo trường này là Đạo trường của người bình thường, trấn vật không thể nào sử dụng người chết, nếu không, trên bản chất phong thủy liền bị phá vỡ, Đạo trường còn sẽ biến thành hung trạch.

Hít sâu một hơi, tay tôi mò mẫm trên cái đầu đó, cuối cùng mò đến vị trí sau gáy, rất nhanh tôi liền tìm thấy một số chỗ lồi lên, không bằng phẳng. Tôi dùng đầu ngón tay chọc vào trong, tiếp đó kéo lên trên một phát!

Tiếng “rẹtt” rợn người khiến màng nhĩ người ta đau buốt, lông tóc đều dựng ngược cả lên.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, tim thì càng liên tục đập thình thịch.

Quả nhiên, đây không phải là xác chết!

Thế nhưng đúng vào lúc này, tiếng quát tháo xen lẫn với tiếng bước chân hỗn loạn đột ngột truyền lại!

“Các người đang làm cái gì đấy?!” Tiếng quát tháo này vô cùng không thân thiện, đồng thời còn toát ra vẻ phẫn nộ.

Động tác trong tay tôi khựng lại một phát, ngẩng đầu lên, lao từ trong cổng Đạo trường ra ngoài, hóa ra chính là tên phong thủy sư trung niên lúc trước bị Phùng Bảo đấm vào mặt, sau lưng hắn còn có một đám tay chân tương đối đông.

Tôi nhìn thấy Đường Đức cũng ở trong số đó, thần sắc của gã rất mất tự nhiên, đang vừa nghi ngờ vừa sợ hãi nhìn sang chúng tôi.

Trong nháy mắt, đám người này đã tầng tầng lớp lớp vây lấy chúng tôi.

“Giỏi mày thằng La Thập Lục! Việc bàn không xong, mày liền phá trấn vật Đạo trường chúng tao! Hôm nay chúng mày không đứa nào đi được hết!”

Tên Phong thủy sư trung niên đó vụt giơ tay một phát, những người còn lại đang vây lấy chúng tôi cũng đều lộ ra vẻ hung hãn, bộ dạng chuẩn bị động thủ.

Mắt tôi lập tức nheo lại thành một đường rãnh, bọn họ biết cái thứ ở đây này? Là Dương Hạ Nguyên không che giấu, hay là có ghi chép gì?

“Mã Tín Thụy, đừng động thủ vội.” Đường Đức gấp rút mở miệng nói, gã đồng thời cũng đưa tay lên, hơi chặn tên Phong thủy sư trung niên kia lại.

“Đường Đức, mày đúng định ăn cây táo rào cây sung thật? Quên vừa nãy thiếu gia nói thế nào rồi?! Đợi lúc nữa, cái chức Trường chủ này mày không làm tiếp được nữa đâu!” Lúc trước dù sao Mã Tín Thụy còn gọi Đường Đức một tiếng Đường trường chủ, bây giờ thì lại gọi thẳng tên họ luôn.

Tôi cũng có đôi phần cảm tình với Đường Đức, ít nhất gã là một người biết cân nhắc, biết lựa chọn.

Đường Đức không đếm xỉa đến Mã Tín Thụy, mà chằm chằm nhìn sang tôi, giọng điệu trịnh trọng nói: “La tiên sinh, Song Long Hộ Liễn phía trước Đạo trường, trấn vật trong đó là do Dương trường chủ tốn không ít công phu, chọn gỗ dẻ ba trăm năm điêu khắc mà thành, đây không phải xác chết, cậu không cần thiết phải kết thù với chúng tôi, phá hỏng trấn vật này, chính là phá hỏng phong thủy của Đạo trường, chúng tôi dựa vào Đạo trường này, nó ý nghĩa phi phàm, cho dù là tôi tin cậu, nhưng hôm nay nếu cậu cứ nhất quyết cố chấp theo ý mình, sợ rằng sẽ rất khó kết thúc trong hòa bình được.”

Đường Đức nói xong những lời này, sắc mặt của Mã Tín Thụy mới hơi dễ nhìn hơn một chút.

Những người kia bao vây mấy người chúng tôi ngày càng chặt hơn, có người trong tay đã lấy đồ nghề ra.

Nghe xong những lời này của Đường Đức, tôi lập tức như được khai thông đầu óc vậy!

Vừa nãy tôi đã suy đoán đây không phải xác chết, nhưng da thì chắc là da người, tôi cũng đã mò ra được vị trí kết dính da người ở phía sau gáy, chỉ có điều còn chưa hoàn toàn xé ra mà thôi.

Bây giờ Đường Đức lại bảo với tôi, đây là gỗ dẻ tuổi thọ vượt quá ba trăm năm!

Gỗ dẻ gặp xuân, tương đương với việc không khô không chết, dùng loại vật phẩm này làm trấn vật, rồi lại điêu khắc thành bộ dạng của Dương Hạ Nguyên, vậy thì lớp da người này, liệu có phải cũng liên quan tới Dương Hạ Nguyên?

Nếu như Dương Hạ Nguyên lại sắp xếp một số bố trí trên Phong thủy, lấy đó chiếu lên người gỗ, nếu cùng mệnh cách với y, thì liệu có phải sẽ tương đương với việc y có một tờ phù hộ thân ẩn giấu phía trước Đạo trường không?

Giây phút nghĩ đến đây, tôi lập tức liền lật cái “xác chết” này lại.

Ở vị trí sau gáy của nó, chỗ vừa nãy tôi xé rách lớp da người, đã hở ra ngoài bản thân chất gỗ màu hơi vàng.

Tôi nhanh chóng lấy ra một con dao găm, rạch một phát trên phần áo của nó!

Rẹt một tiếng, lớp áo liền bị tôi rạch ra, phía dưới bèn không phải da người, mà là khúc gỗ được điêu khắc sơ sài.

Hơn nữa bên trên còn có một số chữ viết.

Mặt tôi đột ngột biến sắc: “Sinh thần bát tự?!”

Tôi lập tức cảm giác tim giống như bị một đôi bàn tay bóp chặt lại, một phát liền như bị kéo lên tận cổ vậy, nếu như đây là sinh thần bát tự của Dương Hạ Nguyên! Thì đối với những người khác mà nói là vô dụng, nhưng đối với tôi mà nói lại có tác dụng lớn!

Có sinh thần bát tự là có thể gieo quẻ! Giải tướng quẻ này, có thể làm được quá nhiều quá nhiều thứ!

Chỉ có điều chữ khắc này quá mức kỳ dị, thảng thốt nhìn thấy một phát, rồi kiểu gì cũng không nhìn rõ nữa, giống như trên khúc gỗ có thứ gì đó che chắn vậy.

“La Thập Lục, mày ép người quá đáng! Động thủ!” Tiếng của Mã Tín Thụy đột ngột vút lên, sẵng giọng quát lớn.

Động tác của tôi vốn đã rất nhanh, cắt đứt áo chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Việc này rõ ràng động chạm đến dây thần kinh của những người khác!

Giây tiếp theo, ít nhất ba bốn mươi người đồng loạt bước nhanh lên trước.

Lưu Văn Tam cười khẩy một tiếng, lão vụt một phát rút trảm quỷ đao ở thắt lưng ra, làu bàu nói một câu: “Phùng Bảo, nhà họ Phùng có tiền, tôi chém con mẹ hết chúng nó đi, lúc Phùng lão gia bồi thường không xót ruột chứ?”

Phùng Bảo chỉ chỉ vào mặt Mã Tín Thụy, giọng điệu không chút khách khí nói:

“Cái mặt này tôi vừa đánh xong, đánh nát đi nhà họ Phùng cũng đền được.”

Mặt tên Mã Tín Thụy đó lập tức tím đen thêm không ít, trong mắt càng toát ra vẻ hung hãn.

Trần mù cũng hơi hơi khom người xuống, rõ ràng cũng là chuẩn bị sắp động thủ.

Có điều giây tiếp theo, lão đột nhiên lại đứng thẳng người lên.

Đám người đó còn chưa lao đến trước mặt chúng tôi, phía bờ bên kia sông, bèn đỗ lại một dãy xe...

Mấy người dẫn đầu bước xuống xe, tôi được cái cũng biết, một trong số đó là Khương Yển, người còn lại chẳng phải chính là Khương Manh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận