Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 69: BẮT CÁ TRONG RỌ



Trên cây đã có một lão Liễu rồi!

Dưới đất, mẹ nó, vẫn còn một lão Liễu nữa!

Lão Liễu này đúng là dữ vô biên rồi!

Tôi vội bò dậy, lần mò trong ngực lôi cái túi vải ra, một tay cầm cái búa, tay còn lại nắm chặt cái đinh dài cả thước đầy gỉ sét kia!

Lúc này cái cây trên đầu vọng lại tiếng sột soạt.

Lòng tôi không rét mà run, vụt ngẩng đầu nhìn lên trên.

Cái lão Liễu ở trên cây, cứ thế rơi thẳng xuống phía tôi!

Lúc này tôi cũng chẳng để ý được gì khác, sợ hãi gầm lên một tiếng!

Tôi gần như lạc cả giọng rồi! Tiếng gầm này còn hình thành hồi âm, vang vọng không dứt!

Gầm to lấy gan, tôi giơ vụt cái đinh sắt lên, nhắm thẳng vào đầu lão Liễu, cái búa cũng đập mạnh xuống! Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Phụp một tiếng, lão Liễu đập vừa đúng vào cái đinh.

Cái đinh dài cả thước, cắm thẳng vào trong đầu lão!

Một dòng máu bẩn thỉu cùng cực, bắn thẳng lên mặt tôi, cái mùi xác thối xộc lên mặt, gần như khiến tôi ngất luôn đi!

Uỳnh!

Tôi bị đập ngã xuống đất, cảm giác tay cũng sắp gãy đến nơi.

Cái búa va vào ngực, cũng đau đến nhăn răng xuýt xoa.

Lão Liễu lăn cồng cộc ra xa tận mấy mét.

Trên đỉnh đầu lão, bị cắm cây đinh sắt kia!

Tôi đoán chừng phát này, phải cắm xuống đến tận cổ lão...

Quả nhiên Lưu Văn Tam nói không sai, cái đinh này mạnh à! Quỷ gì xác gì, đều không chịu nổi một phát đục.

Nhìn trông lão Liễu này giống xác chết... Thế quá bán là xác sát?

Trên đầu bị cắm đinh sắt, chẳng có động tĩnh gì nữa luôn!

Thế thì lão Liễu còn lại, sợ là quỷ hồn rồi.

Mệnh cách của lão không hổ là cứng hơn cả lửa thiêu.

Chết xong, xác chết hóa sát, hồn phách còn biến thành lão quỷ được!

Nếu chỉ mình Lưu Văn Tam đến đây thật, thì chắc chắn bàn giao lại đây luôn!

Cũng may lão Liễu trên cây không động thủ, nhầm lẫn thế nào để tôi đục được lão! Nếu mà tôi phản ứng chậm một tý, kém may mắn hơn một tý, thì cái mạng cỏn con của tôi cũng tiêu luôn rồi...

Quỷ hồn của lão Liễu, cũng xông về phía tôi, sắc mặt lão hung tợn ghê người.

Tôi quyết tâm liều một phát, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lồm cồm bò dậy, hướng về phía lão hét to một câu: “Tới đi! Mẹ kiếp! Bố mày liều với mày luôn!”

Vung cái búa lên, tôi cũng lao về phía lão!

Cùng lúc này, cánh cổng nhà Lý Nhị Căn cũng bị Lưu Văn Tam đạp mở, lão xách trảm quỷ đao chạy ra, cũng đuổi theo lão Liễu!

Trong lòng tôi vui mừng! Thế này là tiền hậu giáp kích! Bất kể lão Liễu là loại quỷ gì! Lão đều không thoát được!

Thế nhưng đúng lúc này, lão Liễu lại xoay đầu đổi hướng, nhảy xuống dưới chỗ ruộng bên cạnh.

Quả này quá đột ngột, lão biến mất dạng luôn.

Lưu Văn Tam quay đầu đuổi theo hướng đó.

Tôi cũng vội đuổi theo.

“Bị nó chuồn mất rồi!” Lưu Văn Tam nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

Tim tôi đập thình thịch, gần nhảy lên tận cổ.

“Chú Văn Tam, lão Liễu này dữ quá, xác chết hóa sát, quỷ hồn cũng lợi hại như thế này! Số chúng ta còn may, không thì sợ là đều bàn giao lại đây.” Tôi thở hổn hển nói.

Lưu Văn Tam lườm tôi một cái, đột nhiên nói: “Dữ gì mà dữ! Cái xác kia chắc chắn là dữ thật, nhưng bị mày đục rồi, còn đứa ban nãy không phải quỷ hồn của lão Liễu! Đấy là người sống!”

Tim tôi đập đánh thịch một cái, câu này của Lưu Văn Tam làm tôi ngẩn người.

Người sống?

Đấy rõ ràng là quỷ hồn của lão Liễu mà, làm sao là người sống được?

Tôi đang định hỏi tiếp.

Thì Lưu Văn Tam chợt mò điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Tôi cũng nghe ra, cuộc gọi này gọi cho trưởng thôn, nội dung nói là bảo trưởng thôn dẫn theo những ai khỏe mạnh ra sau thôn gấp, các nhà có nuôi chó cũng dắt theo hết!

Chuyện của lão Liễu làm rõ rồi, ý là lão Liễu đã bị tôi trấn rồi, nhưng trong đó cũng có một người giở trò!

Toàn bộ người trong thôn ra bao vây thôn lại, nhất định phải bắt được tên kia!

Đợi cúp điện thoại xong, Lưu Văn Tam mới châm một điếu thuốc, rồi giải thích với tôi: “Trước đây lão Liễu có kể với chú, lão có một thằng em, hai người là anh em song sinh, mạng cả hai người đều cứng như nhau, nhưng tương khắc.”

“Sau khi bố mẹ chết sớm, rất nhiều người đều nói là do hai anh em lão khắc chết. Sau đó hai anh em ai đi đường nấy.”

“Thằng em của lão đối nhân xử thế khéo hơn chút, nhưng xấu tính! Tuy lấy vợ sinh con rồi, nhưng chẳng làm việc gì tốt đẹp cả, vào đồn mấy bận rồi, lão cũng mấy lần rút tiền giúp đỡ cho vợ con thằng em lão.”

Tôi nghe mà khiếp cả vía, bất an hỏi: “Chú Văn Tam, chú có chắc không? Nhỡ mà đoán sai, đợi chút nữa người trong thôn tới đây, đến một người là mất một mạng...”

Lưu Văn Tam trợn mắt một cái: “Mày thế này là không tin chú Văn Tam mày? Gì chứ chuyện này tuyệt đối không sai được! Mày biết tại sao không?”

Tôi lắc đầu, vô cùng hiếu kì.

Lưu Văn Tam rít một hơi đến tận đầu lọc thuốc, rồi mới từ từ nói: “Xác chết mà đã hóa sát, có nghĩa là đã bị kinh động xác, nếu như quỷ hồn chạy ra ngoài, thì không thể xác biến được, xác biến có nghĩa là hồn phách nhất định vẫn còn ở trong xác chết, giống như kiểu như Vương Mộng Kỳ ấy.”

Tôi ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”

Lưu Văn Tam vứt đầu thuốc xuống dưới đất, dẫm tắt, rồi tiếp tục giải thích: “Bởi vì hồn là tinh phách, xác vô hồn không thể xác biến, trừ phi bị bị thợ đuổi xác có đạo hạnh luyện xác, hoặc là xác lâu năm trong núi được âm khí tinh hoa ánh trăng tôi luyện năm này qua tháng khác, nhiều năm không có hồn phách, bị hồn của yêu tinh yêu quái gì nhập vào.”

“Đây là điều kiện bắt buộc để xác biến thành xác sát! Thiếu điều kiện, thì tuyệt đối không xảy ra được!”

“Đây cũng là lý do vì sao xác chết mới chết dễ bị bật xác, chỉ cần nhập thổ không bật xác, thì sau này cũng sẽ không vấn đề gì. Bởi vì hồn phách của nó đã ra khỏi xác từ lâu rồi, hoặc là biến thành du hồn dã quỷ, hoặc là bị âm sai dắt đi, xuống âm giới đầu thai.”

Lưu Văn Tam giải thích rất rõ ràng, tôi nghe cũng hiểu rõ.

Nỗi hoảng sợ trong lòng, cuối cùng cũng tiêu tan vài phần.

Có điều, chân tôi vẫn cứ run rẩy mềm nhũn.

Ban nãy xác chết lão Liễu đúng thật là ở trên đỉnh đầu tôi, tôi chẳng qua là may mắn cách cái chết trong gang tấc, nhà họ La suýt nữa thì tuyệt tự rồi.

“Mau vào trong nhà Lý Nhị Căn rửa mặt mũi đi, máu xác cũng có độc, cẩn thận trúng độc xác chết.” Lưu Văn Tam phẩy tay, chỉ vào trong nhà Lý Nhị Căn.

Tôi rùng mình, cũng phản ứng lại, vội chạy về phía đó.

Lúc đi đến trước nhà, Lý Nhị Căn và bà vợ đần của hắn đều đứng ở ngoài.

Bà vợ đần của hắn đang ôm con gái Liễu Chí, cười khanh khách, còn chỉ vào mặt tôi, cái biểu cảm ấy có hơi rợn người.

Trong mắt Lý Nhị Căn có chút sợ hãi: “La... La âm bà... Làm... Làm sao thế... Mấy người đều ở ngoài... ngoài nhà tôi...”

Tôi chỉ phía cây hòe già, nói: “Không phải sợ, tối nay tôi với chú Văn Tam canh ở đây vì sợ sẽ có chuyện, lão Liễu bị trấn rồi, còn có một tên định vượt tường vào nhà anh, giết người cướp của, bị tôi với chú Văn Tam đuổi ra đến dưới ruộng đằng kia.”

“Chú Văn Tam đã báo cho trưởng thôn rồi, người cả thôn đều chuẩn bị dắt chó đi bắt nó, mặt tôi bị dính máu xác chết, qua đây rửa mặt.”

Tôi vừa dứt lời, Lý Nhị Căn sợ đến mức lùi lại mấy bước, chỉ vào trong sân: “Giếng.... giếng nước....”

“.....” Tôi lặng lẽ đi rửa mặt, trong lòng khẽ than, thế này cũng chẳng ra làm sao.

Dù gì tôi cũng coi như liều mạng ở ngoài cổng nhà Lý Nhị Căn, có tý máu thôi, có cần thiết phải sợ đến thế không?

Rửa mặt xong, tôi mới phát hiện Lý Nhị Căn chẳng thấy đâu nữa, bà vợ đần của hắn chỉ ra phía bờ ruộng, ngốc nghếch nói: “Bắt... bắt...” Lòng tôi mới cảm giác dễ chịu hơn chút.

Lý Nhị Căn coi như còn giống người tý, biết đi bắt trộm.

Lúc này phía bờ ruộng đã có không ít người.

Tôi cũng vội chạy qua.

Trưởng thôn kéo theo mấy chục người, dắt theo chó, hùng hổ tiến vào khu ruộng, trên tay còn cầm theo đèn pin.

Lập tức, bóng tối bị đẩy lùi không ít.

Tôi do dự một chút rồi nói: “Chú Văn Tam, không sợ nó chạy mất rồi à?”

Lưu Văn Tam cười cười, nói: “Không thoát được. Thôn Liễu Hà có vị trí địa lý đặc thù, bên ngoài bờ ruộng này là bãi lau Liễu, lối ra khỏi thôn chỉ có cổng thôn, còn phải ra đường quốc lộ, rồi vòng qua phía trên vũng Lương mới ra được.”

“Lúc chú gọi điện cho trưởng thôn cũng đã dặn ông ta chặn hết các lối đi lớn nhỏ, giờ cứ ra soát từng tý một, trừ phi thằng ma cà bông đó bơi được qua bãi lau Liễu, rồi từ vũng Lương trèo lên trên, nếu không, nó không thoát được!”

Tôi rùng mình, thế này chẳng phải thành bắt cá trong rọ sao?

Bãi lau Liễu dễ mà bơi đâu.

Không nói đến chuyện chèo thuyền mất hơn nửa tiếng mới đến được vũng Lương, vách núi chỗ vũng Lương đó, gần như là dựng đứng.

Hơn nữa dưới bãi lau Liễu và vũng Lương, đều có không biết bao nhiêu quỷ nước kéo chân, lão dám xuống nước, đến lúc muốn nổi lên thì sợ là phải tìm Lưu Văn Tam đi vớt mới được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận