Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 540: ĐỒ ĐÂU?

Đám xác nam Kế Nương cưới chồng, lần trước còn nằm trong khoảng tiếp nối giữa hắc sát và huyết sát.

Lần này lúc hóa sát, thì toàn bộ đều là lông nhung màu máu, rõ ràng là lợi hại hơn nhiều so với lần trước.

Bọn chúng gần như đồng thời hành động, ép về phía bên trong Đại điện.

Cảnh tượng này quá đỗi kinh người, quá đỗi chấn động.

Chuyến đi này tôi vốn dĩ còn liên tục đề phòng Mã Bảo Nghĩa, muốn tìm ra y.

Nhưng không ngờ rằng y lại chờ thời cơ hành động, thứ định lấy là mạng của Âm tiên sinh!

Cú đánh vừa nãy nếu như khúc gỗ xà nhà đập trúng đầu của Âm tiên sinh, thì ông ta nhất định sẽ chết ngay tại chỗ.

Lúc này tuy rằng đã chặn được, nhưng hai cánh tay ông ta cũng gần như phế luôn rồi, chẳng biết xương cốt bị gãy thành mấy khúc nữa!

Thời cơ mà Mã Bảo Nghĩa lựa chọn đúng thật là tuyệt hảo, đây cũng chính là lúc Âm tiên sinh đắc ý nhất, lơ là phòng bị nhất.

Thẩm Kế bị đạp bay ra phía trước cái giá gỗ để nến ở một bên Đại điện, quần áo trên người thấm đẫm không ít máu trên mặt đất, trông vô cùng thê thảm.

Mấy tên tùy tùng kia thì không hề động, bọn chúng vẫn khống chế ấn lấy bả vai tôi, có điều không tiếp tục thổi kèn nữa.

Rất rõ ràng, quá trình tế lễ đã bị đứt đoạn rồi...

Tôi nén tất cả mọi sự chấn động trong lòng xuống, cũng nhanh chóng suy nghĩ, nên làm thế nào để thoát thân.

Sau khi thoát thân xong, lại dùng phương thức nào để phá giải bố cục này.

Tôi không mấy cho rằng Mã Bảo Nghĩa có thể giết chết được Âm tiên sinh.

Bọn chúng chắc chắn đã từng giao đấu, lần trước Mã Bảo Nghĩa còn có một nửa xác nam của Kế Nương cưới chồng, cùng với Mã Liên Ngọc.

Kết quả bây giờ Mã Liên Ngọc chết rồi, xác nam cũng toàn bộ ở chỗ Âm tiên sinh.

Y hiện giờ có thể khiến Âm tiên sinh bị thương nặng, cũng là nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa.

Những xác nam kia mà lên rồi, thì y sẽ lập tức phải rơi vào thế hạ phong!

Tư duy như điện xẹt qua đầu óc.

Trong Đại điện, Âm tiên sinh lại phun ra một ngụm máu tươi, hai con mắt ông ta trợn tròn, hét lên một tiếng rồi hai cánh tay lại vung về phía trước.

Cánh tay lập tức liền càng vặn vẹo hơn, gần như sắp bị bẻ gãy luôn vậy, nhưng khúc gỗ xà nhà thì rầm một phát bị đẩy về phía trung tâm Đại điện.

Mã Bảo Nghĩa tung người nhảy lên một phát.

Chứ không hề thuận theo quán tính của khúc gỗ bị đẩy ra ngoài mà bị hất văng ra, ngược lại là lúc Âm tiên sinh quỳ xuống dưới đất do kiệt sức, thì trực tiếp hạ về phía trên đầu Âm tiên sinh!

Hai đùi y thành dạng xếp bằng, giống hệt như bộ chiêu thức Khôi tinh điểm đấu kia của Trần mù, đi khóa họng Âm tiên sinh!

Nói thì lâu, chứ thực tế thì nhanh, xác nam cũng đã đến trước cửa Đại điện.

Thế nhưng đúng vào lúc này, Sơ bà cũng tung người đến phía trước Đại điện, mụ vụt giang hai tay, hóa ra là kéo mở một mảnh vải màu vàng ra.

Bên trên đó là một đạo phù, nội dung của tờ phù này hóa ra lại không khác gì mấy so với đạo phù khế ước ngăn chặn xác thanh thi vào thôn mà Âm tiên sinh vẽ ở trong thôn Kế Nương.

Đám xác nam kia gần như đồng thời dừng lại, tuy rằng sát khí đang trở nên nặng hơn, lông nhung đều mọc ra ngày càng nhiều hơn, nhưng lại không tiếp tục tiến lên trước nữa!

“Lão già, giết nó, tao phải lấy đầu của nó!”

Giọng của Sơ bà thê thiết, cũng toát ra nỗi oán hận mãnh liệt.

Mã Bảo Nghĩa không khóa được họng của Âm tiên sinh.

Bởi vì tốc độ phản ứng của Âm tiên sinh cũng không chậm, vụt ngã lăn ra phía trước, tránh được đòn đánh này.

“Hôm nay mày chết chắc rồi, phế mất hai tay, đám xác này không vào trong được, lấy đầu của mày xong, tao cũng sẽ đưa xác chết Kế Nương đi, mày không phòng được tao, cũng phải trả giá cho tất cả những gì mày đã làm!”

Mã Bảo Nghĩa quát lên, đồng thời cũng rút từ thắt lưng ra một món đồ nghề.

Thứ đó trông giống như một thanh kiếm, có điều lại toàn do tiền đồng ghép nối mà thành, trong đó chỗ mối nối ở giữa ngược lại là bằng thừng đỏ.

Đây chắc là đồ nghề của thợ đuổi xác, cũng giống như gậy khóc tang của Thần bà, Định la bàn của Âm dương tiên sinh vậy.

Mã Bảo Nghĩa sải bước lên trước, một kiếm đâm về phía ngực của Âm tiên sinh.

Mặt Âm tiên sinh vụt qua một nét đau đớn, rõ ràng là định cử động hai tay, nhưng không động đậy nổi.

Sau khi đứng dậy, ông ta nhanh chóng chạy về phía chỗ cửa chính.

Sơ bà lạnh như băng ngoảnh đầu lại, mụ khạc một tiếng, rồi từ trong miệng phun ra một tia sáng sắc lạnh.

Tôi nhìn mà vô cùng kinh hãi.

Kim đuôi ong vò vẽ, độc nhất tâm đàn bà, trong miệng mụ Sơ bà này hóa ra còn giấu kim châm!

Mặt Âm tiên sinh kinh hãi biến sắc, xoay người chạy về phía bên cạnh.

Ván này tôi cũng không chắc chắn, Âm tiên sinh có thể đối phó được với Mã Bảo Nghĩa hay không nữa.

Trong tình trạng này, ông ta còn có gì để xoay chuyển tình thế?

Giây tiếp theo, Âm tiên sinh lại chạy đến vị trí cái giá gỗ để nến ở bên chỗ Thẩm Kế, dùng sức đẩy giá nến một phát!

Hai tay ông ta vốn đã gần như gãy rồi, đẩy cái giá nến này, càng khiến ông ta hét thảm lên thành tiếng!

Nhưng giá nến thì lại chuyển động một cách máy móc về phía trước, chứ không hề bị đẩy đổ ra đất.

Tiếng ken két khiến da đầu người ta tê rần vang lên.

Trong Đại điện, mấy chỗ lối vào hành lang còn lại bị bịt kín kia, lại đang từ từ mở ra.

Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, đây là chốt công tắc, dạng giống như cái chỗ lõm ở trên tường mà lúc trước tôi phát hiện, có thể trực tiếp mở tất cả đường hành lang bị bịt kín ra.

Có điều Âm tiên sinh lại không hề tháo chạy, sau khi đường hành lang mở ra xong, thần sắc ông ta oán hận độc địa nhìn chằm chằm Mã Bảo Nghĩa: “Mày ép tao phá kết cấu Âm Dương ở đây, hủy dinh trạch của Kế Nương sau khi vũ hóa, mày cũng phải trả giá cho tất cả những gì gây ra hôm nay!”

Cùng với việc ông ta dứt lời, hoặc có thể nói, là cùng với việc những đường hành lang này mở ra.

Gió tuyết trên cả ngọn núi, dường như đều trở nên lạnh hơn một chút.

Ánh trăng dường như cũng càng lạnh lẽo, ánh sáng trăng rót vào bên trong Đại điện.

Từ một trong số lối vào đường hành lang, trước tiên bước ra một người...

Một người mà trên đầu, mặt, cổ, toàn bộ đều bị lồng nhung màu máu mọc đầy!

Lòng tôi cũng trở nên ớn lạnh.

Bởi vì Âm Dương Điệp ảnh trạch đúng thật đã bị phá rồi.

Không có chuyển đổi Âm Dương mà trực tiếp mở thông nó, Dương khí tràn vào, cộng thêm với bản thân sự tồn tại của những xác chết trong đó, Âm khí sẽ chỉ tăng lên theo cấp số nhân.

Khiến cho bản thân căn Kế Nương Phần có khả năng trở thành Âm dương trạch độc nhất vô nhị, triệt để biến thành Âm trạch!

Âm trạch ra xác dữ, Âm tiên sinh không hề là chiến đấu một mình, ông ta ít nhất còn có đám dân thôn năm mươi người lúc trước kia.

Mã Bảo Nghĩa rõ ràng cũng biết chỗ lợi hại trong đây, không lên tiếng nữa, mà tiếp tục tấn công về phía Âm tiên sinh, các chiêu thức đều là hạ độc thủ!

Cũng chính vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân truyền lại.

Có người tới rồi?!

Âm thanh của người và xác hoàn toàn khác nhau, tôi đã nghe ra chỗ khác biệt nhỏ trong đó, vụt quay đầu lại.

Người đập vào trong mắt, khiến lòng tôi lại lần nữa chấn động!

Người này mặc một bộ Đường phục, đầu tóc hoa râm, không còn duy trì mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ lúc trước nữa, mà dài hơn rất nhiều lại không được chăm sóc, trông rối bù bẩn thỉu.

Hơn nữa chân lão đi tập tễnh, Đường phục cũng rách nát, nhếch nhác khác thường.

Người này, hóa ra chính là Trương Nhĩ!

Khả năng thứ sáng tỏ duy nhất, chính là hai mắt của Trương Nhĩ.

Lão chằm chằm nhìn tôi.

Tôi ngoài kinh hãi ra, thì ánh mắt nhìn lão lại phức tạp hơn không ít.

Ban đầu Trương Nhĩ cũng có vấn đề, nên tôi và Trần mù mới vứt lão lại mà đơn độc hành động, lão cũng tự mình chui vào trong Kế Nương Phần, cùng Mã Bảo Nghĩa lưu lại ở đây.

Đồng thời tôi cũng hiểu, lão làm vậy là vì cái gì!

Việc nhìn đối mắt nhau này kéo dài khoảng tầm mấy giây, rồi Trương Nhĩ ngồi xổm xuống, lão một phát quét qua mặt đất, cầm lấy đống quần áo kia của tôi, nhanh chóng lật ra tìm kiếm.

Lúc này, mấy tên tùy tùng đang ấn lấy tôi kia, gần như đồng thời nhìn chằm chằm Trương Nhĩ.

Thần sắc bọn chúng âm u ác liệt, trong đó một tên tùy tùng buông luôn bả vai tôi ra, ép sát về phía Trương Nhĩ.

Bẹt một tiếng, quần áo lại rơi xuống đất, Trương Nhĩ lại lần nữa chằm chằm nhìn tôi, đồng tử mắt co mạnh lại, nói: “Không có? Tuyệt đối không thể nào, đồ đâu?!”



[Tác giả có lời muốn nói]

Nhà có việc gấp, không biết mấy giờ mới về viết tiếp được. Không biết có thể xử lý tốt được không, hy vọng mọi người lượng thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận