Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 626: NGƯƠI CÒN CÓ TRĂNG TRỐI GÌ KHÔNG?

Biểu hiện của Liễu Dục Chú, khiến ánh mắt Mao Nguyên Dương càng hưng phấn hơn, không hề có vẻ sợ hãi và lo lắng, lão trầm giọng nói: “Nghe thấy chưa! Tiền bối muốn xem tuồng, tuồng diễn xong, thì sẽ thay trời hành đạo! Đừng làm mất hứng của tiền bối, tên ác ôn đó đang trốn ở trong một gian phòng nào đó, tìm ra hắn!”

Cùng lúc Mao Nguyên Dương hạ lệnh, mấy đạo sĩ vào trong sân ban nãy đồng thời nhận lệnh tản ra! Bọn họ càng không hề có chút vẻ sợ hãi nào, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra tìm kiếm từ các gian phòng trong khu nhà.

Sự chú ý của tôi vẫn toàn bộ nằm trên đám hình nhân giấy đó, chỉ có điều trên vị trí mà bọn chúng đứng, tôi đích thực không nhìn ra có chỗ gì kỳ quái.

Tuy rằng là tám hình nhân giấy, mang ý ngầm hợp với bát quái, nhưng phương vị lại rất hỗn loạn, không giống như đang chuẩn bị cái gì cả.

Trương Nhĩ, Mao Nguyên Dương cũng đang nhìn chúng.

Liễu Dục Chú thì hai tay khoát sau lưng, khuôn mặt trước nay nghiêm túc, giờ lại có chút nét cười.

Giây tiếp theo, hình nhân giấy lại động rồi, bọn chúng trước tiên là hướng về phía trong sân chắp tay lạy một lạy, ngay tiếp đó trên sân khấu kịch bèn truyền lại tiếng hát tuồng í í a a.

“Hỷ, nộ, ai, lạc, bi, khủng (sợ), tư (nghĩ), trên súc sinh đạo người súc (vật) đi.”

Trong tiếng hát tuồng eo éo, mấy cái hình nhân giấy đó bèn di động tán loạn trên sân khấu, giống như người đang đi đường vậy, có điều cũng có hình nhân nằm bò trên mặt đất, giống như đang đi bò vậy.

Nếu như là đoàn hát bình thường tới diễn tuồng, thì nhiều nhất là vở tuồng hơi kỳ dị một chút, nhưng ở chỗ này, kẻ hát lại là hình nhân giấy, thế thì quá đỗi khủng khiếp rợn người.

Đặc biệt là nội dung trong điệu hát cùng với động tác phối hợp của đám hình nhân giấy này, càng khiến tôi cảm thấy trên người không ngừng nổi da gà.

Nhưng Liễu Dục Chú thì lại vỗ tay, trong tiếng vỗ tay bôm bốp, tiếng hát vẫn đang tiếp tục.

“Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý dục, vứt bỏ hoặc xuất ra khỏi đạo.” Giây phút câu hát thứ hai lọt vào trong tai, lòng tôi chấn động một phát.

Đây đích thực không phải là một khúc hát tuồng đơn giản, là thứ mà lão Viên Hóa Thiệu kia đang nói?

Tôi lập tức liền nghĩ đến Xuất mã, Xuất đạo, Xuất hắc mà Trương Nhĩ nói đến!

Bản thân Viên Hóa Thiệu chính là Âm dương tiên sinh Xuất hắc, y hóa ra lại còn muốn Xuất đạo?!

Những cái hình nhân giấy đang đi lại, đang bò trườn kia đột nhiên ngừng lại.

Tí tách tí tách, đột ngột từ phía trên xà nhà có nước rớt xuống, thứ nước đó thấm vào một bộ phận hình nhân giấy, ngũ quan trên mặt hình nhân giấy toàn bộ đều biến mất, hình thành một đám mực nhòe, mặt của hình nhân giấy trở nên bẩn thỉu, có điều đích thực đã chẳng còn nét vẽ ngũ quan nữa.

Lúc này, giọng hát tuồng lại bắt đầu trở nên cao vút.

“Nhưng người Xuất hắc, người mất yên nghỉ, người sống phấn khởi. Người xuất đạo, hành ra súc sinh, không còn làm người!” “Lấy thọ người làm tinh, để người sống trường sinh, trường thọ làm móng, không làm trâu ngựa!”

Lại là tiếng động ào ào vang lên, trong tám hình nhân giấy đó, có bảy cái, đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt một hình nhân giấy trong số đó.

Trong tiếng tanh tách, bảy hình nhân giấy bất chợt cháy bùng lên, tuy chúng có dính chút ít nước, nhưng dưới ngọn lửa đang vọt lên, vẫn nhanh chóng cháy rụi.

Cái hình nhân giấy cuối cùng đứng trước ngọn lửa cháy mạnh, phần đầu dính nước của nó lại bị hong khô, có điều hình nhân không có mặt, hơn nữa còn dơ bẩn, nó chằm chằm hướng về phía chúng tôi, đúng là khiến người ta phát hãi, kỳ dị đến cực điểm!

Yên tĩnh, yên tĩnh đến âm u, rõ ràng là vở tuồng đã kết thúc rồi.

Liễu Dục Chú lại lần nữa vỗ tay, nụ cười trên mặt gã đã hoàn toàn biến mất, thứ còn lại chỉ có sự lạnh lẽo.

“Xuất đạo bèn là lấy người làm căn bản, thay trời hành đạo! Trộm thọ sống chui lủi, hại người không nhỏ, còn coi người là súc sinh trâu ngựa, vở tuồng này nghe xong rồi, khiến ta rất chán ghét.”

“Rất ít người có thể khiến ta chán ghét đến mức này.” Tay gã buông thõng xuống hai bên người, lập tức hiện trường bèn tràn ngập ra một thứ sát khí ác liệt!

Gió! Dường như đều biến thành đao thành kim! Cứa lên trên da vô cùng đau đớn!

Tôi đã triệt để hiểu ra ý tứ của lão già này, lão coi người là súc sinh, lão muốn thoát ly, bèn sinh ra thuật pháp trộm thọ.

Cũng chính vào lúc này, tám đạo sĩ đi tìm kiếm trong các gian phòng kia cũng không chút thu hoạch quay về, đều đến tạ tội nói không tìm thấy lão già đó.

Mao Nguyên Dương đang định quát nạt.

Thì trong sân đột nhiên vang lên tiếng hét của Liễu Dục Chú.

“Cái văn, Thiên viên Địa phương, Luật lệnh cửu chương!” Giọng nói tràn ngập chính khí, lập tức vang vọng khắp khu nhà.

Lòng tôi thất kinh, lẽ nào Liễu Dục Chú tìm thấy người rồi? Nhưng gã vẫn liên tục đứng tại đây mà, chúng tôi cũng đều đứng ở đây cả.

Gã đến nhúc nhích cũng chưa từng nhúc nhích tý nào, làm sao có thể tìm thấy người được?

Quan sát của tôi đã rất nhạy bén rồi, bên cạnh còn có Trương Nhĩ... Tư duy chỉ trong nháy mắt.

Một thanh kiếm gỗ đào đã bắn thẳng lên phía sân khấu!

Giọng nói của Liễu Dục Chú thì chưa từng dừng lại.

“Nhất trảm trừ Thiên ương, yêu ma thương tổn sạch, Tinh sao tới hộ vệ, Nhật Nguyệt hiển tam quang! Nhị trảm trừ Địa ương, Mậu đã tọa Trung phương, phục thi đều hóa tán, ma quỷ cũng tiêu vong! Tam trảm trừ Quỷ ương, quỷ quái đều ẩn náu, vong hồn siêu tiên giới, trong huyệt vĩnh cát tường!”

Pháp chú xuất đủ, nhưng hoàn toàn không giống với Trảm tang chú gã dùng trước đây, lần này không những sát khí ác liệt, mà còn toát ra ý tứ của việc giết người đoạt hồn?

Ngay tiếp sau một thanh kiếm gỗ đào, bèn là hai thanh kiếm gỗ đào màu đen xì, tôi bây giờ mới biết, đấy là Mậu Đào Kiếm! Bởi vì tôi từng đem thanh Mậu Đào Kiếm tương tự từ trên núi Hành Long xuống, giao cho Mao Nguyên Dương.

Tiếp sau hai thanh Mậu Đào Kiếm, bèn là Liễu Dục Chú tay cầm kiếm đồng thau!

Gã vụt thụp xuống một phát, rồi nhanh chóng đạp bước lao về phía sân khấu, sau hai ba bước bèn nhảy bật lên một phát!

Lão già đó, hóa ra là ở bên trên sân khấu?

Liễu Dục Chú phát hiện từ lúc nào vậy?

Mao Nguyên Dương ở bên cạnh càng hưng phấn hơn, lão lẩm bẩm nói: “Tam trảm của Khai sơn Trảm thảo chú, tiền bối nhà họ Liễu đạo pháp cao thâm, đúng thật hiếm thấy.” Thanh kiếm gỗ đào thứ nhất đã đâm vào đến sân khấu, rồi đột nhiên phụt một tiếng, thanh kiếm gỗ đào lại tan tành chia năm xẻ bảy ở giữa không trung!

Mậu Đào Kiếm ngay sát sau đó, phát ra tiếng động nặng nề, nhưng cũng đứt gãy thành nhiều khúc, lạch cạch rơi xuống mặt đất.

Vẻ mặt Mao Nguyên Dương chấn động mạnh, tôi nhìn cũng càng kinh hãi hơn.

Lúc này tôi mới nhìn rõ ra, trên sân khấu còn có sợi thép!

Những sợi thép này nối với hình nhân giấy, vừa nãy hình nhân giấy nhìn như di động một cách ma quái, giống như quỷ tác quái vậy, nhưng trên thực tế đều là chuyển động dựa vào những sợi thép này!

Kiếm gỗ đào và Mậu Đào Kiếm tốc độ quá nhanh, cộng thêm việc sợi thép lại chuyển động, vậy nên mới cắt đứt kiếm!

Nhìn rõ những điểm này xong, tôi lau bỏ mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng coi như thở phào một tiếng.

Hình nhân là do người đang điều khiển, lão già đó hoàn toàn không hề khủng khiếp như tôi tưởng, nếu đúng thật là quỷ tác quái giữa ban ngày, thì đúng là quá đáng sợ.

Liễu Dục Chú cũng đã lao lên trên sân khấu, thanh kiếm đồng thau trong tay gã đâm một phát về phía trước, tiếp đấy lại cuộn lại rồi rút một phát!

Lập tức từ xà nhà phía bên trên sân khấu, một bóng người gầy khô theo đó nhảy xuống.

Lão mặc một bộ Đường phục cũ kỹ, đỉnh đầu còn được mấy sợi tóc, đang bay bay theo gió.

Khuôn mặt khô khốc, da bọc lấy xương, một đôi mắt lồi lên, âm u lạnh lẽo nhìn Liễu Dục Chú, trong tay lão đang nắm một đám sợi thép mảnh, đầu còn lại sủa sợi thép bị kiếm đồng thau quấn lại.

Hơn nữa trong bàn tay còn lại của lão, đang bưng một cái bát, viền bát được dùng vàng ròng bọc lấy, phía dưới thì là xương sọ màu trắng.

Lão già còn chưa nói gì, Liễu Dục Chú đã lạnh lùng mở miệng.

“Tuồng diễn xong rồi, còn có gì trăng trối không?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận