Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 846: XÁC VÀO GIẾNG, NGƯỜI LÊN NÚI

Tôi lại đi lên trước mấy bước, đến phía trước cái giếng vàng bị san phẳng đó, đưa tay ấn ấn lên trên lớp đất bên trên, dựa vào cảm giác tay cộng thêm ngoại quan mà phán đoán, phần đất này đã hơi có chút phong hóa nứt nẻ, tôi dẹp bỏ cái ý nghĩ có người mật báo đi.

Từ khi tôi nói ra phương án này với Thẩm Kế, lại tới lúc chúng tôi hoàn thành công tác chuẩn bị, xuất phát tới Hoành triều sơn, trước sau chẳng qua chỉ có mấy giờ đồng hồ mà thôi, Mã Bảo Nghĩa không có tốc độ nhanh như vậy được, hơn nữa đất ở đây bị lấp được khoảng thời gian cũng đã rất lâu rồi.

“Có một cao nhân, chắc đã chỉ dạy gì đó cho Mã Bảo Nghĩa.” Sau khi nghĩ đi nghĩ lại xong, tôi mở miệng nói.

Tôi nghĩ đến nhiều tháng trước, Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ cùng ở trong Kế Nương Phần mấy tháng trời...

Trương Nhĩ chắc là Phong thủy sư có trình độ rất cao duy nhất mà y có thể tiếp xúc được trong thời gian này.

Chứ nếu không, thì là trong thôn Kế Nương còn có phản đồ bất mãn với thôn?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức liền hỏi Thẩm Kế, thôn Kế Nương còn có người nào có trình độ phong thủy rất cao không.

Thẩm Kế lắc lắc đầu, nói thôn Kế Nương các đời, biết phong thủy thì chỉ có Âm tiên sinh, bây giờ ngoài cô ta biết thuật phong thủy ra, thì chỉ còn sư tôn cô ta. Có điều sư tôn cô ta đã bị cô ta nhốt chặt trong cấm địa của thôn rồi, ngoài cô ta không ai có thể đi gặp ông ta.

Tôi lập tức lại nhớ đến Âm tiên sinh với hình hài như bộ xương khô đó, cho dù Thẩm Kế không giam cầm ông ta, ông ta kể cả có bị Mã Bảo Nghĩa đem đi, thì cũng không thể nào hại thôn Kế Nương được, cả cuộc đời bệnh hoạn của ông ta, chính là vì để Kế Nương vũ hóa, vì để thôn được phù hộ, càng không thể nào tổn hại đến thôn được.

Suy nghĩ xong, trên cơ bản tôi có thể khẳng định, kẻ vẽ đường chỉ lối chắc chính là Trương Nhĩ.

Chỉ có điều không biết, Trương Nhĩ đã đạt được hợp tác đến mức độ nhất định với Mã Bảo Nghĩa, hay là lão mưu đồ ở một mức độ nhất định, khiến Mã Bảo Nghĩa biết được để đến san bằng giếng vàng ở đây?

Nghĩ đến đây, tôi càng trở nên thận trọng hơn.

Đơn giản vuốt xuôi tư duy xong, tôi nói vắn tắt về khả năng này với Thẩm Kế.

Thẩm Kế hơi nghĩ ngợi một chút xong, hỏi tôi bây giờ nên làm thế nào? Lẽ nào chỉ có thể quay đầu về làng sao?

Ngừng lại một lát, cô ta lại nhìn nhìn con đường núi bên trên, đột nhiên đưa tay phải đặt ngang trước cổ, làm một động tác cắt cổ, trong đôi mắt đẹp bùng lên sát khí mãnh liệt.

Tôi đương nhiên hiểu ý tứ phía sau của cô ta, nhân lúc trời sáng, Mã Bảo Nghĩa không dữ như ban đêm, đi khử bỏ Mã Bảo Nghĩa.

Tôi trực tiếp lắc lắc đầu, phủ định ý tưởng của Thẩm Kế.

Thợ đuổi xác sống những mấy chục năm, đều có thể đối đầu với ông nội tôi như Mã Bảo Nghĩa, chúng tôi quyết không thể nào qua hang ổ của y để động thủ được.

Chỉ có điều bố cục phong thủy của Hoành triều sơn này đích thực là không lợi dụng được nữa....

Lúc này, người ở phía sau cũng lần lượt theo lên đến nơi.

Cái người đi ở sau cùng đó, trên lưng buộc một tấm chiếu được cuộn lại, bên trong chắc chính là xác chết của Sơ bà.

Đứng nguyên tại chỗ mãi một hồi tôi ngoảnh đầu lại nhìn bốn xung quanh một vòng, cuối cùng lắc lắc đầu: “Hết cách, quay đầu về làng, rồi tính sau.”

Tôi vừa mới dứt lời, thì lại loáng thoáng nghe thấy trên người có tiếng động sột soạt truyền lại.

Cúi đầu lấy Dương Công Bàn ra, kim chỉ bên trên đang không ngừng biến hóa!

Tim tôi đập điên cuồng, hạ giọng nói một câu: “Đừng đi vội, đợi chút đã.”

Thẩm Kế quay đầu lại, nghi hoặc nhìn tôi.

“Kim xoay không ngừng, ác âm gia nhập, Dương Công Bàn phản ứng mạnh thế này, có vấn đề.”

Tôi lập tức ngồi thụp xuống trước giếng vàng trước mặt, đưa tay ra cào lớp đất đôi phát, hoàn toàn bới bỏ lớp đất trên bề mặt ra.

Lớp đất phía dưới rất ẩm ướt, hơi lạnh mãnh liệt thông qua đầu ngón tay xộc vào khắp người tôi, khiến cơ thể tôi đều có chút run rẩy, có điều càng như thế này động tác của tôi liền càng nhanh.

Chỗ này là cổng ra sinh khí của núi Kế Nương, theo lý mà nói, cả quả núi, cả dòng long mạch xuống dưới đều là sinh khí, luồng khí ở đây lẽ ra nên cho người ta một cảm giác ấm áp mới đúng.

Cho dù là sau khi táng xác, cũng sẽ không có thứ khí trường âm u thế này, kim chỉ trên la bàn lẽ ra cũng nên xuất hiện Phúc thần hộ pháp.

Nhưng bây giờ lại là kim xoay không ngừng, vậy thì chỉ có một khả năng, trong giếng vàng này lại có xác chết, hơn nữa còn là xác chết rất hung ác!

“Giúp La Thập Lục cùng đào, giếng vàng xung quanh cũng đào mấy cái ra xem xem!” Thẩm Kế trầm giọng hạ lệnh, trong giọng nói lạnh lùng toát ra vẻ uy nghiêm.

Những người khác trên cơ bản đều đem theo binh khí, bọn họ coi binh khí thành công cụ đào bới, đồng loạt cùng hành động.

Bên cạnh tôi cũng tới một người giúp đỡ, tôi mới dừng tay, nhưng vẫn cúi đầu, dồn toàn bộ tâm trí chăm chú quan sát động tác của hắn.

Mấy phút sau, phía dưới tầng đất đã dần dần xuất hiện một ít đầu tóc.

Tôi hạ giọng dặn hắn đào chậm một chút, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng xác chết.

Thẩm Kế lập tức bảo những người khác vứt bỏ công cụ trong tay, bắt đầu dùng tay cẩn thận bới đất.

Lại qua vài phút, ở trong cái giếng vàng ở trước mặt tôi đào ra một khoảng sâu chừng nửa mét.

Trong lớp đất sét lộ ra ngoài, hóa ra là một cái xác nam.

Dưới ánh nắng, trong mái tóc khô xơ của xác nam lẫn với bùn đất, trên lớp da màu đỏ thẫm thì là đường vân do lớp lông vũ mịn ép sát hình thành.

Trên trán của hắn, đang dán một tờ giấy phù, trên tờ giấy phù đó viết phù văn kỳ dị khác thường.

Lấy chữ Thi (尸) làm đầu, bên dưới thì là một chữ Thanh (青), tiếp tục xuống dưới bèn là mấy ký hiệu, cuối cùng lấy Nhiếp Hóa Sát (摄化煞) kết thúc.

Đây không phải là phù văn phong thủy, cũng không phải là đạo thuật.

Nhưng nhìn thấy cái chữ Thanh đó, tôi liền cảm thấy rất bức bối, giống như tim bị người ta đánh mạnh một đấm vậy.

“Đây đều là xác nam Kế Nương cưới chồng... Tôi nhận ra xác chết này.” Thẩm Kế đột nhiên mở miệng nói.

Rõ ràng là ban ngày ánh nắng rực rỡ, mà trong không khí lại có giá buốt dâng trào.

Mã Bảo Nghĩa không những san bằng chỗ này, mà còn đem xác chết chôn vùi trở lại, còn dán cả phù...

Nếu như là xác chết thông thường, sinh khí sẽ khiến xác không thối rữa, thậm chí có thể càng được đầu thai tốt hơn.

Vốn dĩ những xác chết này lẽ ra cũng bị trấn áp, nhưng thứ phù văn này lại cho tôi cảm giác, chắc là sẽ thay đổi kết quả này.

Tôi tỉ mỉ quan sát xác chết rất lâu, do dự một chút, đưa tay chạm lên chỗ chân mày của hắn, thận trọng vạch mí mắt của hắn ra.

Con ngươi khô quắt, rời rạc vô hồn, có điều bên trong lại lộ ra một phần màu xanh...

“Huyết sát hóa thanh thi, y mưu đồ lớn thật!” Tôi kinh hãi đến mức lồng ngực vụt thắt lại một phát, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Lúc lại nhìn tờ phù đó, thậm chí còn cảm giác bên trên cũng có màu xanh.

Cảnh tượng này cũng gần sát một cách kỳ dị với nội dung trong giấc mơ của tôi.

Đám xác chết mà Mã Bảo Nghĩa dẫn theo đó, trên đỉnh đầu đều có một tờ phù màu xanh, chẳng phải chính là số phù soạn này sao? Chỉ có điều hiện giờ những tờ phù này vẫn còn chưa hoàn toàn thay đổi màu sắc mà thôi, sợ rằng đợi lúc chúng chuyển biến sang màu xanh, thì tất cả những xác chết này cũng sẽ đều thành huyết sát hóa thanh thi, như thế liền càng khủng khiếp hơn, thậm chí không thua kém so với những xác chết đạo sĩ ở trong quần thể núi Nam Sơn đó.

Thẩm Kế nhìn xung quanh một vòng, rồi đột nhiên nói: “Nếu như y đem tất cả xác chết đều chôn ở đây, tạm thời không dùng đến, vậy thì bên cạnh y bèn không còn mấy xác chết nữa, nhiều nhất là giữ lại một bộ phận nhỏ.”

“Có lên núi không? Đây khả năng là cơ hội hiếm có!” trong lời nói của Thẩm Kế, toát ra sát khí mãnh liệt.

Tôi hơi nheo mắt lại, không hề trực tiếp phủ định luôn đề nghị của Thẩm Kế, trong đầu tôi cũng đang lên kế hoạch, suy diễn, xem chúng tôi liệu có thể lên núi không.

Tôi phân tích ra một khả năng: Mã Bảo Nghĩa cho Sơ bà và Thẩm Cửu vào thôn, nếu không phải là chuẩn bị trước thì sao? Chỉ là để cho thôn Kế Nương loạn thêm một chút, không ai phát hiện ra chuyện ở trên núi của y thì sao? Nhìn như tấn công, nhưng thực tế lại là gây nhiễu tầm nhìn, giương đông kích tây cơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận