Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 839: ĐÊM ĐEN GIÓ LỘNG, GIẾT NGƯỜI TRỘM CẮP

Tôi quay người đóng cổng lại, sau đó cười cười với Khương Manh, giơ tay phải lên, lộ chỗ lúc trước treo thẻ bài ở thắt lưng ra.

Khương Manh rất thông minh, tôi vốn cho rằng cô ta sẽ vui mừng cười tươi như hoa, nhưng không ngờ cô ta nhìn thấy xong một phát, cả người đều cứng đờ lại.

“Quay về gặp người nhà họ Liễu xong, chắc là sẽ chuẩn bị đại lễ, chưa chắc đã phải đợi ba tháng, lệnh bài tôi giao cho cô ta trước rồi, cô ta muốn cô qua đó, cô chắc không có ý kiến gì chứ?” Tôi cố gắng nói bằng giọng điệu ôn hòa.

Khương Manh thì lại mím môi, cúi đầu, không nói một lời.

Trầm mặc một hồi lâu sau, cô ta đột nhiên cúi người về phía tôi, hóa ra lại quỳ luôn xuống!

Hành lễ khấu bái với tôi!

Tôi vốn định qua ngăn cô ta lại, có điều giơ tay lên xong lại ngừng lại.

Trong lòng khẽ than, đây chắc là Khương Manh sắp phải qua bên chỗ Thẩm Kế, nên hành lễ với tôi.

Tôi mà ngăn cản, thì trong lòng cô ta ngược lại sẽ bất an.

Mấy phút sau, Khương Manh ngẩng đầu đứng dậy.

“La tiên sư, Khương Manh nhận định anh là Tiên sư, cho dù thẻ bài anh đã giao đi rồi, đại lễ sẽ thừa nhận người khác, tôi cũng vẫn sẽ nhận định anh là Tiên sư.”

“Tôi tin tưởng anh, nhiều hơn tin tưởng cô ta.” Khương Manh khẽ lẩm bẩm.

Tiếp đấy cô ta bèn cúi đầu xuống, đi ra phía ngoài cổng.

Tôi ngẩn người, trong nội tâm ngược lại có chút thất vọng, thậm chí còn âm ỉ có đôi chút cảm giác mất mát?

Đây là quyết định tôi đã đưa ra từ sớm, thứ cảm giác chán nản thất vọng này, khiến tôi rất không thích ứng.

Nhắm mắt lại, tôi đứng trong sân hồi lâu không nhúc nhích.

Sau lưng truyền lại tiếng mở cửa, ngay tiếp đó lại là tiếng đóng cửa.

Yên tĩnh một lúc, lại có tiếng bước chân khe khẽ.

Lúc tôi lại lần nữa mở mắt, Phùng Bảo và Phùng Quân xuất hiện ở cửa phòng bọn họ, ngao sói thì đã đến trước mặt tôi chạy vòng vòng.

Tôi xoa xoa đầu của ngao sói, nó rất hưởng thụ dụi dụi vào tôi.

Có điều giây tiếp theo, nó lại nghêng đầu nhìn sang một hướng khác.

Tuy có tường bao ngăn cách, nhưng hướng mà nó nhìn rõ ràng là phía ngoài thôn!

“La tiên sinh, Khương Manh đi thật rồi à?” Phùng Bảo rụt rè dò hỏi.

Rất rõ ràng, qua quá trình cùng sinh hoạt thời gian này, việc rời đi của Khương Manh cũng khiến Phùng Bảo âm ỉ hơi có chút vẻ hụt hẫng, Phùng Quân trông tương đối bình thường, không lên tiếng nói gì.

“Đó là định mệnh của cô ta.” Tôi giải thích.

Phùng Bảo do dự một chút, rồi lại hỏi: “Vậy chúng ta nên làm thế nào? Đợi? Chuyện của cậu chắc đã hoàn thành một nửa rồi.”

Câu nói của Phùng Bảo, khiến tôi hơi nheo mắt lại.

“Mã Bảo Nghĩa không dễ mà đối phó vậy đâu, hiện giờ thôn Kế Nương vẫn còn rất bị động, biết Mã Bảo Nghĩa sắp động thủ, nhưng chỉ có thể co cụm ở trong thôn, nguyên cả thôn người có thể động thủ đấu với huyết sát, chỉ có mình Thẩm Kế...”

Ngừng lại một lát, tôi bổ sung, nói: “Đương nhiên còn có phù của tôi, có điều cho dù là chúng tôi cộng lại, cũng tương đối bị động, đặc biệt là khi Mã Bảo Nghĩa chuẩn bị xong tất cả mọi thứ sắp sửa động thủ, y nhất định sẽ tính toán sẵn thực lực của hai người chúng tôi.”

Cúi đầu nghĩ ngợi, cho dù là Phùng Bảo không nhắc nhở, tôi kỳ thực cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào để đối phó với Mã Bảo Nghĩa.

Binh tới tướng chặn nước tới tường ngăn, trước nay đều là cách làm tương đối bị động.

Nếu như Mã Bảo Nghĩa chuẩn bị xong hết tất cả, bắt đầu động thủ, thì phiền phức của chúng tôi chắc chắn càng lớn hơn.

Nếu như động thủ trước chiếm được tiên cơ của trận chiến, hoặc giả có thể đánh cho Mã Bảo Nghĩa trở tay không kịp?

Mã Bảo Nghĩa hiện nay chắc vẫn đang ở trong nghĩa trang, hôm qua tôi tới, y cho Thẩm Cửu động thủ, chắc chắn rất vội vã.

Trên một phương diện nào đó, tôi coi như đã phá hoại kế hoạch của bọn y.

Y nhất định còn cần chuẩn bị, rồi mới động thủ.

Thời gian này, kỳ thực chính là cơ hội của chúng tôi!

Giây phút nghĩ đến đây, cả người tôi đều trở nên căng cứng, bởi vì tôi đột nhiên phản ứng lại một chuyện.

Bên trên nghĩa trang, thuộc nơi phong thủy hỗn loạn, Âm khí cực nặng, điện thoại chắc là không dùng được.

Đặc biệt là sau khi mấy người Thẩm Cửu biến thành thế này, hoàn toàn không giống với người bình thường, không tồn tại việc Mã Bảo Nghĩa biết trước, rồi ra lệnh cho Thẩm Cửu từ trước.

Vậy thì chỉ có một khả năng, hoặc là Mã Bảo Nghĩa hiện giờ không ở nghĩa trang, mà ở tại thôn Kế Nương!

Hoặc là trong thôn Kế Nương có tai mắt của y!

Giây phút nghĩ rõ ra, tim tôi vụt một phát nhảy lên tận cổ họng...

“Sơ bà...” Tôi lẩm bẩm thốt ra hai chữ.

Bởi vì Mã Bảo Nghĩa chắc chắn sẽ không vào thôn trong tình trạng không có xác chết, một khi có vào, cũng không mấy khả năng có thể che giấu được.

Sơ bà tuyệt đối hiểu rõ về cấu tạo của thôn Kế Nương, vậy nên mụ ta ở đây, là khả năng lớn nhất!

Biểu cảm nghiêm túc khác thường của tôi, cũng khiến Phùng Bảo và Phùng Quân không dám nói chuyện.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện lúc này trời đã muộn, một vầng tàn dương đỏ như huyết, màn đêm sắp buông.

Cũng đúng vào lúc này, ngoài cổng đột nhiên vọng lại tiếng gõ cửa khe khẽ.

Phùng Bảo đi qua mở cửa.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, bước vào trong là mấy người dân thôn, bọn họ phân biệt xách cặp lồng cơm, thần thái cung kính đi vào trong gian chính.

Một lát sau, trên bàn bày đầy đồ ăn.

Tiếp đấy bọn họ lại nhanh chóng rời đi, trên cơ bản không ở lại thêm một phút.

“La tiên sinh, ăn chút đồ trước đã, rồi suy nghĩ sau?” Phùng Bảo nhỏ giọng hỏi tôi.

Tôi vào trong gian chính, ngồi xuống trước bàn, cũng gọi Phùng Bảo và Phùng Quân ngồi xuống.

Lúc ăn đồ ăn, bọn họ đã thả lỏng hơn không ít, ít nhất là không còn câu nệ nữa, chỉ có điều vẫn giữ yên tĩnh, không làm phiền đến tôi.

Trong đầu óc tôi nghĩ một lượt về toàn bộ sự việc, còn đối với món ăn cầu kỳ trước mặt, tôi ăn lại không thấy chút mùi vị gì, chỉ là muốn nhét đầy bụng một cách máy móc.

Ăn no xong, buông đũa xuống, tôi cũng gần như đã nghĩ rõ nên làm thế nào rồi.

Tôi không thể khẳng định triệt để có phải là Sơ bà ở trong thôn Kế Nương hay không, nhưng xác suất là vượt quá chín phần.

Nhưng chỉ cần đi lục soát một lượt, là nhất định sẽ có kết quả.

Hơn nữa việc lục soát này, còn không được đánh động đến người của thôn Kế Nương, một khi có bất thường gì, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tôi tự mình đi, hoặc giả có thể vượt ngoài dự liệu của người khác.

Dù gì biểu hiện của chúng tôi hiện giờ, đều không giống như đã phát hiện ra gì cả.

“Phùng Bảo, Phùng Quân, hai anh đừng tùy tiện rời khỏi khu nhà, đêm nay tôi phải ra ngoài một chuyến, nếu có người tới tìm tôi, thì bảo với bọn họ tôi ngủ rồi. Bao gồm cả Thẩm Kế tới tìm tôi cũng vậy, hiểu chưa?” Tôi ngẩng đầu mở miệng.

Hai người Phùng Bảo và Phùng Quân đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ gật gật đầu.

Tôi đứng dậy đi đến cửa gian chính, ngao sói đang nằm bò ở đó.

Nó thực sự là quá lớn, tôi chỉ hơi hơi khom người liền có thể sờ lên đầu nó.

Xoa xoa đôi phát xong tôi nói: “Tiểu Hắc, đêm nay, mày theo tao ra ngoài, chúng ta đi lôi một người ra ngoài.”

Lập tức ngao sói từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi vốn đỏ au của nó, hiện giờ ánh lên một tia màu xanh, vẻ hung dữ lộ ra ngoài.

Hai người Phùng Bảo và Phùng Quân trực tiếp về phòng luôn.

Tôi thì ở trong sân lặng lẽ chờ đợi.

Đồng thời cũng đã nghĩ xong một kế hoạch.

Ngao sói rất nhạy bén, bất kể là khứu giác hay thính giác, muốn tìm ra Sơ bà nhìn có vẻ khó, nhưng cứ đi một chuyến qua phòng quan tài chỗ mà mụ ở trước, nếu mụ không có đó, thì cho ngao sói qua ngửi quần áo mặc trên người, là cũng đủ để lục soát!

Khoảng chừng đến chín giờ, trăng đã lên cao, trời đã về khuya, hôm nay cũng bắt đầu có sương mù rồi...

Sương mù mờ mịt, vành trăng treo trên bầu trời đêm vừa vặn hình thành một vành trăng quỷ...

Đêm đen gió lộng, không thấy bóng.

Bất kể là giết người hay trộm cắp, đều là thời cơ tốt...

Đồng thời, thế này cũng tiện cho tôi và ngao sói ẩn nấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận